“Ba phút, ba phút là xong.” Hứa Hạ nhìn cô cười, kéo Lạc Tiểu Thiến vàophòng hoá trang sau hậu trường, vừa giúp cô trang điểm vừa an ủi cô“Tiểu Thiến, cậu đừng nghe cô ta nói vớ vẩn, mình nói cho cậu hay, nếucậu thực sự đi, mình chắc chắn Tiểu dạng sẽ vì lôi kéo cậu àm tang lương cho cậu ngay, cậu là vai chính của Kim Cung này mà!”
Ba phút sau, Lạc Tiểu Thiến mang tóc giả cùng trang sức trang nhã, kèmtheo trang phục biểu diễn giá rẻ được mua ở khu chợ trời lên khán đài.
Cô vừa cất tiếng thì cả quán bar liền im lặng.
Ba tháng trước, mẹ cô qua đời, vì có thể ở cạnh Lục Hạo, cô một mình đitới Bắc Kinh. Bởi vì không có bằng cấp nên cô không tìm được việc làm,cuối cùng mới đến Kim Cung làm ca sĩ.
Bằng bề ngoài và giọng ca hơn người, cô nhanh chóng có được nhiều fan trung thành.
Vừa hát được một đoạn cũng đã có người tặng hoa.
Tại Kim Cung, giá một bó hoa là một ngàn, người khác đưa một bó thì cô có thể có được một trăm.
Ở Kim Cung, tiền lương của ca sĩ cố định ít đến đáng thương. Nên dựa vào việc tặng hoa mà có thêm tiền. Chỉ là tính tình của cô không thích lấylòng khách cho nên tiền cô kiếm được không nhiều.
”Cám ơn!”
Nói tiếng cám ơn, cô tiếp tục hát.
Hát xong, cô đứng đậy chuẩn bị xuống sân khấu. Trong lúc này, ở một góccủa phòng VIP đã có một người đứng lên, la lớn, “Hát một bài “Thập BátMạc(*)”, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277903/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.