Chờ đến khi Ngải Lâm mang cà phê đã pha xong ra thì Lãnh Tử Mặc đã xem đến video gần cuối.
Lúc video phát đến phần thi của Hứa Hạ, Lãnh Tử Mặc nghe khoảng nửaphút, nghe đến đoạn cô hát điệp khúc thì bấm nút tua nhanh qua.
“Bởi vì tôi muốn kiếm tiền, muốn nổi danh, đây là cơ hội tốt nhất.”
Thanh âm của Lạc Tiểu Thiến đột ngột vang lên.
Lãnh Tử Mặc nhíu mi nhìn lên hình ảnh trên phông chiếu.
Cô gái chỉ mặc bộ quần áo đơn giản là áo sơ mi và quần jean, tóc tùy ýbuộc đuôi ngựa sau đầu, không hề trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.
Sau đó, cô hát.
“Một dạ hai lòng,
Câu thề non hẹn biển của anh đã theo gió mùa thu mờ ảo bay đi xa
……..
Sấm sét giữa trời quang
Anh tuyệt tình buông tay
……..”
Lãnh Tử Mặc rời ngón tay khỏi con chuột, tay bưng ly cà phê, nhưng lại không uống.
Cho đến khi cô hát khúc cuối cùng, anh mới đưa ly cà phê đen lên môi, uống một ngụm, liền để cốc xuống.
Cà phê đã nguội dần, mà anh, cũng không uống cà phê lạnh.
“Đã có tin tức gì của Tần Tam chưa?”
“Tần tiên sinh nói anh ấy muốn cùng An tiêu thư đi Hawai hưởng thụ ánhnắng mặt trời, một tuần cũng chưa chắc đã về đến nơi.” Ngải Lâm mấp máymôi, cô cũng đã theo tổng giám đốc 2 năm, mặc dù anh luôn lạnh nhạt,không nhìn ra buồn vui, nhưng lúc này, cô lại nhìn ra anh rất mất hứng,cô cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-len-dinh-vinh-quang/3277895/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.