Chương trước
Chương sau
" Sở sở, tổ tiên chúng ra nhưng thân phận rất lớn a?" Sùng Hạo vẻ mặt tự hào nói.
"Phụ thân đã biết tổ tiên của Long Tộc ta là ai à" Sung Sở Sở ngạc nhiên hỏi, phải biết trải qua các đời tộc Long Tộc ở Hỗn Độn Đại Lục này thì sớm đã không biết gốc gác khi xưa là ai nữa. Bọn họ chỉ biết bọn họ là Long Tộc và họ Sùng thôi a. Còn kẻ đầu tiên mang huyết mạch Long Tộc thì họ không biết.
Sùng Hạo gật đầu, " Là tên đó nói cho cha biết"
Nói đoạn Sùng Hạo nhìn về phía nhân ngư tộc sau đó lại nói tiếp, " Ta không biết tại sao hắn biết được, những những gì hắn nói ta cảm nhận chín phần là thật"
Sau đó Sùng Hạo đem việc Lạc Long Quân và sự tích của ông ta nói cho Sùng Sở Sở biết khiến nàng mắt chữ A mồm chữ O.
Sùng Sở Sở lúc này đôi tay ngọc nắm lại, đôi mắt nhắm nghiền như nghĩ về một điều gì đó, một lúc lâu nàng mới nhìn về phía cha mình rồi lên tiếng,
" Phụ thân, họ Sùng chúng ta từ trước đến nay thân phận tôn quý đến như thế, người thật sự cam tâm làm quy thuận dưới trướng tên kia hay sao?"
Sùng Hạo nghe được lời này của Sùng Sở Sở thì thở dài. Long Tộc bây giờ đã không còn hùng mạnh như trước. Bởi vì cái tính dâm của rồng nên qua nhiều đời huyết mạch ngày càng loãng. Đến thời của hắn thì than ôi huyết mạch nó loãng còn hơn nước lã. Thân là rồng mà lại đi xin máu của máu của rồng về uống. Sùng Hạo lắc đầu cười khổ.
"Sở Sở! Con có biết vì sao cha và hầu hết mọi người trong Đông Hải này lại dễ dàng quy thuận tên đó như thế không?" Sùng Hạo nhìn về nữ nhi mình hỏi.
" Chuyện này thì cần gì phải hỏi. Chẳng phải là cha và đám lão già kia đều e ngại lực lượng thần bí từ trên người của tên kia sao? Dù sao thì nó cũng lợi hại đến như vậy" Sùng Sở Sở khoanh tay lại, giọng điệu bất mãn
---------------------
Nhân Ngư Tộc,
" Cô còn yếu, ta cho mượn giường, nằm nào khoẻ rồi về?" Triệu Minh hướng về thiếu phụ đang nằm trên giường khuyên nhủ. Hắn cũng không hiểu nỗi nữ nhân này bói ra cái gì mà bị phản phệ nặng đến như thế.
Nữ Hoàng lúc này cũng không để ý đến những lời hắn nói, mà nàng lại nhìn chằm chằm vào hắn, như muốn nhìn thấu điều gì đó.
" Cô sao nhìn ta hoài vậy, nhìn nhiều là trả tiền à?" Triệu Minh cười nói, Nữ Hoàng từ lúc hội nghị diễn ra cho đến bây giờ vẫn cứ nhìn hắn mãi. Nhìn ít thì hắn còn xem như là do hắn đẹp mắt, nhưng cứ nhìn hoài như thế thì chắc chắn là có vấn đề.
Mà lúc này sau khi đã nhìn Triệu Minh một hồi lâu, Nữ Hoàng rốt cuộc cũng đã cất tiếng,
" Ngươi tốn nhiều công sức để thành lập thế lực như thế, vậy ngươi định đặt tên cho nó là gì?"
"Cô hỏi điều này làm gì?" Triệu Minh nghi hoặc hỏi lại.
" Thì ngươi cứ trả lời câu hỏi của ta đi" Nữ Hoàng vẫn giọng điệu bề trên đó, nhưng âm sắc đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.
" Ta trả lời thì ta được gì chứ?" Triệu Minh mỉm cười gian xảo
" Nếu câu trả lời của ngươi khiến ta thoã mãn thì Hải Tộc toàn bộ trên dưới sẽ tùy ý ngươi sai khiến."
" Thoả mãn? Ta biết nói gì cho cô thỏa mãn đây chứ" Triệu Minh cười nói
" Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần nói ra suy nghĩ trong đầu ngươi là được." Nữ Hoàng nhắc nhở.
Nghe được lời này Triệu Minh bỗng nhiên có cảm giác rằng Nữ Hoàng hình như đã đoán được suy nghĩ của hắn vậy. Nghĩ đến đây Triệu Minh thầm đưa ra quyết định,
"Nếu ta nói đúng, Hải Tộc sẽ quy thuận của nàng thật là sẽ quy thuận ta?" Triệu Minh giọng điệu nghiêm túc.
Nữ hoàng nhẹ nhàng gật đầu, " Thật"
" Kể cả nàng?" Triệu Minh hỏi
"Ừm" Nữ Hoàng miễn cưỡng gật đầu, sau đó mở miệng, " Ngươi phải nói thật, không được nói láo, vì nói láo sẽ làm cho ngươi mất đi cơ hội lần này"
" Đã biết" Triệu Minh gật đầu, sau đó trầm ngâm một lúc lâu rồi nói,
" Tên mà ta muốn đặt là….. Việt Minh"
" Việt Minh" Nữ Hoàng một mình lẩm bẩm cái tên này, sắc mặt khiếp sợ đến cực hạn, nàng nhưng đã sớm dự đoán được Triệu Minh sẽ nói đến danh tự này, nhưng khi hắn nói ra, nàng vẫn không thể kìm chế được cảm xúc.
Triệu Minh thấy thái độ của nàng có chút thay đổi nên nói tiếp, " Việt Minh là cái tên mà ta muốn đặt cho thế lực của mình. Việt trong trong Lạc Việt, Minh trong Triệu Minh, tức là tên của ta. Thế nào? Có gì không ổn à?"
" Không, câu trả lời của ngươi rất ổn" Nữ Hoàng lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn trả lời
Triệu Minh nghe vậy thì khuôn mặt rạng rỡ, " Ổn thì…"
Nữ Hoàng mỉm cười, "Yên tâm. Lời vừa rồi ta nói, ta sẽ không nuốt lời."
"Dễ ăn đến như vậy?" Triêụ Minh tự mình lẩm bẩm. Từ lúc hắn đặt chân đến vùng Đông Hải này, tuy có lúc gặp phải một ít nguy hiểm, nhưng nhìn chung đều hoá hiểm thành lành.
Những chuyện hắn làm thì như là làm giả ăn thật, mọi thứ đều diễn ra quá mức dễ dàng khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Triệu Minh cứ cảm thấy có ai đó dọn đường sẵn cho hắn vậy.
Đang suy nghĩ miên mang thì thanh âm Nữ Hoàng vang lên làm đánh vỡ mạch suy nghĩ của hắn,
" Ngươi mang ta đến một nơi. Ta muốn cho ngươi xem một thứ." Nữ Hoàng nhẹ nhàng nói.
"Mang nàng đi?" Triệu Minh thần sắc ngạc nhiên hỏi lại
Nữ hoàng gật đầu sau đó mở miệng, " Ta hiện tại còn rất yếu, không thể di chuyển"
Nghe vậy, Triệu Minh mỉm cười khoái chí, từ từ tiến đến,
" Người làm gì vậy?" Nữ Hoàng thấy hắn định ôm lấy mình nên vội vàng tránh né.
"Thì nàng bảo ta mang nàng đi? Không đụng vào người thì mang đi bằng cách nào?" Triệu Minh thản nhiên đáp.
"Không cần" Nữ Hoàng xua tay, sau đó từ trong người lấy ra Thiên Lý Phi Toa, nhìn về Triệu Minh mở miệng,
" Người chỉ cần truyền linh lực vào nó là được"
Triệu Minh vỗ trán một cái, hắn quên mất là Hải Tộc có pháp bảo phi hành a.
Sau đó Triệu Minh nhanh chóng truyền linh lực vào Vạn Lý Phi Toa,
" Vèo" Vạn Lý Phi Toa như một vệt sáng bắn nhanh về phía chân trời trong nháy mắt nơi này đã không còn bóng người nào nữa.
Trên Vạn Lý Phi Toa Triệu Minh cảm nhận được tốc độ khủng khiếp của nó thì xuýt xoa khen ngợi. Hắn thầm nhủ sao này phải mua một chiếc để đi lại mới được.
Theo chỉ dẫn của Nữ Hoàng không bao lâu thì hai người đã được đến nơi cần đến.
Chỉ thấy trước mắt họ là mái trúc đơn sơ, nhà tranh thanh nhã, xung quanh chim chóc không ngừng ca hót. Từ ngõ bước vào là hai hàng đào hồng đỏ thắm, từng làn gió thoảng bay qua là hàng ngàn cánh hoa rơi rụng, mang theo một làn hương hoa thơm ngát phà vào mũi Triệu Minh. Hắn hít lấy làn hương thơm này đắm chìm vào trong nó, một cảm giác thân quen không biết từ đâu gợi lên trong đầu hắn.
" Đây là đâu, ta đã từng đến nơi đây sao?" Triệu Minh trong vô thức tự mình lẩm bẩm.
Nhìn về chiếc bàn đá đã cũ kĩ theo thời gian, trong đầu Triệu Minh lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh dịu dàng của một người con gái. Trên chiếc bàn này, nàng đang ngồi mỉm cười nhìn hắn.
" Ngươi bị gì vậy?" Thấy Triệu Minh thất thần, Nữ Hoàng lên tiếng hỏi.
Triệu Minh lắc lắc đầu, " Không có gì, chúng ta đi thôi"
Triệu Minh theo chân Nữ Hoàng từ từ bước vào nhà. Chỉ thấy nơi đây các đồ vật tuy đã cũ kỹ nhưng nó lại được dọn dẹp và quét dọn vô cùng kỹ lưỡng và ngăn nắp.
" Nàng rốt cuộc muốn cho ta xem thứ gì vậy?" Triệu Minh tò mò hỏi.
Nữ Hoàng mỉm cười, dịu dàng bước đến bên cửa sổ sau đó là khẽ vén tấm màng che bên cạnh nó ra.
Lập tức một bài thơ đập vào mắt hắn. Mà nhìn những dòng chữ này cả người Triệu Minh chấn động vì hình như bài thơ này là đang ám chỉ về hắn.
" Đây là…?" Triệu Minh hướng ánh mắt về Nữ Hoàng hỏi.
Nữ Hoàng gật đầu," Nó đúng là đang nói về ngươi."
Nói đoạn Nữ Hoàng nhìn về bài thơ sau đó rơi vào hồi tưởng.
" Ta từng nghe mẫu thân kể, hàng vạn năm trước, vùng Đông Hải này xuất hiện một cao nhân vô cùng lợi hại. Ông ta là người bác học kỳ tài, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, thấu hiểu mọi chuyện thế gian, từ quá khứ đến tương lai không gì ông ta không biết. Vị cao nhân này bình thường rất ít khi xuất hiện trước thế nhân, nhưng mỗi lần ông ta xuất hiện thì đều có một sự chuyển biến vô cùng lớn ở Hỗn Độn Đại Lục này.
Khi biết tin ông ta đến đây, các thế lực vùng Đông Hải khi ấy bao gồm tổ tiên ta, Long Tộc của Sùng Hạo và Nhân Ngư Tộc đã ngay lập tức tiến đến chỉ mong thỉnh giáo cao nhân nhằm tìm ra cách phi thăng Thần Giới.
Nhưng đáng tiếc là khi mọi người đến nơi thì ông ta đã rời khỏi. Ông ấy chỉ để lại cho ba người bọn họ ba bài thơ .
Và bài trước mắt ngươi chính là một ba bài thơ đó"
Triệu Minh nhìn về bài thơ không ngừng lẩm bẩm những dòng chữ phía trên.
"Họ Triệu Hai Đời Duy Chỉ Một
Thuần Dương Dóc Láo Riết Thành Tinh
Chí Tôn Mệnh Cách Thành Đại Nghiệp
Bách Việt Không Còn Chỉ Việt Minh"
Đối với bài thơ này Triệu Minh có câu hiểu câu không?
Họ Triệu ở đây có lẽ là ám chỉ hắn, nhưng hai đời duy chỉ một là muốn nói điều gì chứ. Thuần Dương thì chính là câu nói láo mà hắn nói lúc trước với Nữ Hoàng. Chí Tôn Mệnh Cách?
Triệu Minh quay đầu về phía nữ hoàng,
" Hôm qua nàng là bói ra ta là Chí Tôn Mệnh Cách?"
" Đúng vậy" Nữ Hoàng gật đầu," Chí Mệnh Cách nhưng là thuộc loại mệnh cách cao quý nhất thế gian. Người sở hữu Chí Tôn Mệnh Cách sau này đa phần sẽ đạt được thành tựu vô cùng lớn"
Nói đoạn, Nữ Hoàng nhìn về Triệu Minh giọng điệu nghiêm nghị," Sau này ngươi đừng cho người khác biết về bí mật này"
Triệu Minh mỉm cười, " Nàng là vì ta là Chí Tôn Mệnh Cách nên mới quyết định đầu quân cho ta"
" Đúng vậy" Nữ Hoàng bình thản trả lời
Triệu Minh bật cười " Nàng có vẻ tin tưởng vị cao nhân kia quá rồi ?"
Triệu Minh lắc đầu sao đó lại nhìn lại bài thơ.
" Vị cao nhân mà nàng nói ông ta tên gì vậy" Triệu Minh vừa đọc bài thơ vừa hỏi Nữ Hoàng
" Bạch Vân Cư Sĩ"
Lời này vừa ra cả người Triệu Minh run lên bần bật, con mẹ ơi hắn vừa nghe đến danh tự gì đây chứ.
" Bạch Vân Cư Sĩ" Vậy chẳng phải nói bài thơ này chính là bài Sấm hay sao chứ.Hắn không ngờ thế giới này vẫn cư nhiên tồn tại người đó.
" Những gì mà nàng khi ấy hỏi ta là lấy từ bài Sấm này" Triệu Minh hướng về nữ Hoàng hỏi.
"Đúng vậy" Nữ Hoàng xác nhận, " Ta vốn là dựa vào bài thơ này để nhận ra ngươi. Khi ta nghe tin ngươi muốn hội hợp mọi người lại nhằm tìm ra đường trở về Thần Giới thì ta bất chợt nhớ đến bài thơ này."
Nghe đến đây, Triệu Minh rốt cuộc đã hiểu vì sao việc hắn thu phục các thể lực ở vùng Đông Hải này lại dễ dàng đến như vậy. Quá ra là bọn họ đều từ những bài Sấm này mà ra. Khi hắn bảo hắn có khả năng đem bọn người này trở về Thần Giới thì bọn người này không nghi ngờ gì cả mà lại tin tưởng ngay.
Theo như những lời Nữ Hoàng nói thì hai bài còn lại là nằm ở trong tay Sùng Hạo và mẫu thân Thủy Quân Dao. Vậy thì chẳng phải khi hắn vừa đến Đông Hải thì nữ nhân kia đã biết rồi hay sao?
Thấy hắn trầm tư suy nghĩ, nữ hoàng như hiểu những gì hắn đang nghĩ trong đầu. Nàng lại lấy ra một quyển trục đưa cho Triệu Minh, " Đây là thứ mà Thủy tộc trưởng trước khi rời khỏi nhờ ta đưa cho ngươi, nàng bảo Thủy Quân Dao vốn dĩ không biết chuyện này. Nàng ta là thật lòng với ngươi, mong ngươi đừng hiểu lầm nó."
Triệu Minh từ từ tiếp nhận vật từ trong tay Nữ Hoàng, sau đó chậm rãi mở ra xem, thì quả nhiên đây chính là bài Sấm mà mẫu thân Thủy Quân Dao đang cất giữ.
"Minh Tả Cổ Độc Di Đông Hải
Long Thần Duyên Cớ Nổi Phong Ba
Bí Cảnh Thủy Thần Hồi Quá Khứ
Thất Hải Minh Châu Duy Chỉ Ta"
Nhìn bài Sấm trên tay, Triệu Minh thầm khâm phục, quả nhiên không hổ danh là Trạng Trình, vạn năm trước ông ta vậy mà đã đoán được đến tận hôm nay.
Chỉ bốn câu thơ đã hầu như đoán đúng hết tất cả những gì hắn trải qua từ trước đến giờ.
Ngoài bốn bài Sấm này, Bạch Vân Cư Sĩ còn nhờ Hải Tộc bọn ta chuyển lời với ngươi.
" Ồ, lời gì nàng mau nói!" Triệu Minh nóng lòng thúc giục.
" Ông ấy bảo ngươi đem cái gì Tiên Tri Thuật học cho tốt, đừng để ông ấy mất mặt"
" What the Fu*k, cái này mà ông ta cũng biết" Triệu Minh kinh ngạc không thôi.
Phải biết chuyện hắn có được Thần Thông Tiên Tri Thuật là tuyệt đối bí mật a. Ông ta biết được chuyện này thì chẳng phải nói việc hắn có được Hệ Thống ông ta cũng biết luôn hay sao. Con mẹ nó ông nội này còn sống không chứ, nếu còn sống Triệu Minh phải tiến đến xá ổng vài xá mới được.
-------------------------------------
Long cung,
"Phụ thân, đây là?" Sùng Sở Sở nhìn bài thơ trên giấy nghi hoặc hỏi.
" Đây là bài Sấm mà tộc trưởng Long Tộc khi đó nhân lúc không ai để ý mà liếc trộm từ tộc trưởng Nhân Ngư Tộc." Nói đến đây Sùng Hạo lại thở dài,
"Sự việc này diễn ra quá lâu, lâu đến mức ta đã gần như quên mất nó. Cho đến khi tên kia nói rằng hắn có thể đem chúng ta trở về Thần Giới thì khi đó ta mới chợt nhớ ra. Nhưng có vẻ đã muộn, bọn Nhân Ngư Tộc đã chiếm tiên cơ trước."
"Vậy bài Sấm của Long Tộc ta đâu? " Sùng Sở Sở hiếu kỳ hỏi.
Sùng Hạo nghe được lời này thì cười khổ," Khi ấy việc chúng ta nhìn trộm của Nhân Ngư Tộc đã bị tộc trưởng nhân ngư phát hiện. Nàng ta vô cùng giận dữ, đã lao lên cùng với tộc trưởng Long Tộc chúng ta liều mạng. Cuối cùng hậu quả là bài Sấm thứ ba đã bị nàng đánh cho tan nát."
Sùng Sở Sở nghe được lời này thì chẳng biết nói gì nữa. Ba bài chia ba người là được rồi, tên kia đi tham thố làm chi để bây giờ Long Tộc ngay cả một bài Sấm để dự đoán tương lai cũng không còn.
Trong gian nhà Tranh, Triệu Minh lúc này đã bình ổn lại được tâm trạng của mình.
" Nơi này là đâu vậy, tại sao nàng lại để thứ quan trọng như thế ở nơi đây" Triệu Minh hướng về Nữ Hoàng hỏi.
Nơi đây là nơi mà Nữ Hoàng đầu tiên của Hải Tộc ta sinh sống, chỉ có ta mới biết được nơi này, vừa nói Nữ Hoàng vừa phất tay.
Ngay lập tức trên vách nhà tranh một bức tranh nữ tử hiện ra.
Nàng hai mắt ướt nhoè đau khổ, ánh mắt lặng nhìn theo hình bóng của một nam nhân, mà người nam nhân này thì lại vô tình đến cực hạn, hắn ung dung bước đi mà chẳng ngoái đầu nhìn lại, mặc cho sau lưng nữ nhân kia đau thương tột độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.