Thật ra lên đến tận đây Triệu Minh mới ngớ người ra, hắn thầm nghĩ lúc nãy không sử dụng linh lực nhằm mục đích gì nhỉ. Cuối cùng cũng chẳng có ít lợi gì, mà còn mệt thêm nữa. Nghĩ đến đây, Triệu Minh vỗ trán cười khổ. Hắn lúc trước đọc nhiều truyện quá nên hơi bị lậm rồi. Việc không sử dụng linh lực leo tháp chỉ làm màu cho vui thôi, chứ chẳng có ít lợi gì cả. Phải chi giống Thủy Quân Dao ngay từ đầu vận dụng linh lực gia thân có phải khoẻ hơn không? Bỏ việc này sang một bên, Triệu Minh bắt đầu quan sát cảnh vật nơi đây, đến tầng này thì ngoài uy áp của Thủy Thần ra vậy mà còn kèm theo một vài tia hàn khí. Triệu minh bước lên một bậc, lập tức trước mắt hắn khung cảnh đột nhiên biến đổi, hiện ra một toà băng sơn vạn năm, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương thổi vào mặt hắn. Thấy vậy Triệu Minh bèn thu chân về thì cảnh vật lại trở về như cũ. Cùng lúc này thì hai người Hoàng Nguyệt Ánh và Thủy Quân Dao cũng vừa bước đến "Có chuyện gì thế" Hoàng Nguyệt Ánh hỏi "Phía trước chính là băng sơn vạn năm" " Băng sơn à! Chúng ta vào xem thử đi" Thủy Quân Dạo thúc giục. Sau đó cả ba người bước vào, lập tức toà băng sơn kia lại một lần nữa hiện ra. Quan sát ngọn núi băng khổng lồ này, Triệu Minh thấy phía trên đỉnh núi có cấm một ngọn cờ màu đỏ, cùng theo đó là vô số quyển trục màu vàng được treo lơ lửng, có vẻ đây là phần thưởng mà thủy thần dành tặng cho những ai leo đến được vị trí này. " Có vẻ chúng ta phải leo lên ngọn núi kia rồi" Triệu Minh nói " Bay lên được không ta" Vừa nói Thủy Quân Dao vừa vận dụng phi hành thuật, nhưng sau đó nàng xụ mặt xuống " Không bay được!" Thấy hành động này của nàng, Triệu Minh cười nói " Thủy Thần, ông ta biết thế nào cũng có những kẻ khôn vặt như muội nên đã sớm cấm phi hành rồi" " Hứ! Huynh hay lắm! Thế chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này leo lên à? Ngọn núi kia nhưng lạnh đến như thế" Thủy Quân Dao phồng má nói. " Thế nào muội sợ lạnh?" " Uhm" "Vậy thì đi gần sát huynh một chút" Dứt lời, trên tay Triệu Minh xuất hiện một ngọn lửa 6 màu khác nhau đang bùng cháy dữ dội, sức nóng của nó tỏa ra đem bán kính xung quanh Triệu Minh một mét không khí trở nên ấm áp. "Thủy Quân Dao thấy vậy thì lấy làm vui mừng, sau đó nàng tiến lại gần sát người Triệu Minh" Hoàng Nguyệt Ánh một bên thấy Triệu Minh và bạn của mình quấn quýt lấy nhau như thế, thì chỉ biết thầm kêu khổ. Ai biểu nàng ta đi theo làm chi, nên giờ phải chứng kiến cảnh này. " Nguyệt Ánh tỷ, mau lại đây, đằng này ấm lắm" Thủy Quân Dao gọi " Không cần! Ta không lạnh!" Hoàng Nguyệt Ánh cười nói. Triệu Minh thấy sắc mặt nàng đã trắng lên như thế thì biết nàng nói dối, nhưng hắn cũng mặt kệ, lạnh một chút chắc cũng không chết được. Nhưng Thủy Quân Dao làm gì chịu để yên chứ. Nàng ta đã nhanh chóng kéo tay Hoàng Nguyệt Ánh lại gần. Thế là cả ba người dính sát vào nhau mà đi. Bọn người Sùng Sở Sở và Hải Linh Lung lúc này cũng không ngoại lệ, tuy nói các nàng tu vi cao, nhưng với hàn khí nồng đậm như thế thì cũng vô cùng khó chịu. Lúc này không biết là trùng hợp thế nào mà cả hai vô tình chứng kiến được cảnh tượng này “ Ta cũng muốn có được một nam tử như thế a” Sùng Sở Sở thầm suy nghĩ, nàng bỗng nhiên nhớ đến Sùng Trinh, tên này trước giờ trên miệng luôn nói là sẽ nỗ lực tu luyện để có thể bảo vệ che chở cho nàng, thế mà giờ này hắn đang ở đâu chứ. Vẫn còn ở tầng thứ 57 kia kìa. Hải Linh Lung thì ngược lại, thấy cảnh này thì khịt mũi xem thường "Đồ dại gái" “Thất muội, người ta đó là biết thương hoa tiếc ngọc muội hiểu không” Đại công chúa giải thích. “ Đại tỷ lại bên hắn, hắn ta giúp Thủy Quân Dao thì ta còn hiểu được nhưng giúp luôn Hoàng Nguyệt Ánh thì không phải dại gái thì là gì?" Nghe vậy đám nữ tử kia chỉ biết lắc đầu. Nói về Đường Tứ thì lúc này hắn đang dùng hết sức bình sinh của mình từng bước mà leo lên ngọn núi băng kia. Nhưng vì là núi băng nên mọi thứ vô cùng trơn trượt, pháp bảo và kiếm khí dù cố gắng thế nào vẫn không thể đục thủng được nó. Nên hắn không tài nào leo lên được. " Cái quái quỷ gì đây, kiểu này sao leo lên được" Đường Tứ chửi thầm Cũng giống như Đường Tứ, bọn người Sùng Sở Sở và Hải Linh Lung cũng đang đứng dưới đỉnh núi mà không ngừng suy nghĩ. Vì ngọn băng phong này vô cùng cứng cỏi, lại trơn trượt như thế nên rất khó để leo lên. " Thất muội! Muội có cách gì không?" Đại công chúa nhìn về muội muội mình hỏi " Để muội suy nghĩ" Hải Linh Lung nghiền ngẫm trong giây lát thì hai mắt sáng lên " Có rồi" Nàng lấy từ trong người ra một tấm da thú khổng lồ, đây chính là tấm da của cửu cấp ma thú Kình Ngư mà trong một lần lịch luyện nàng giết được. "Muội định làm gì?" Tam công chúa ở một bên lấy làm hứng thú hỏi. "Một chút tỷ sẽ biết" Hải Linh Lung ra vẻ thần bí Sau đó nàng bắt tay vào làm, loay hoay mãi cuối cùng nàng cũng hoàn thành xong một vật. Đây chính là thứ mà nàng vô tình bắt gặp trong một cuốn tạp kỹ. Không ngờ hôm nay nó lại có ích trong hoàn cảnh này. "Cái này là?" Tam công chúa thắc mắc hỏi Hải Linh Lung lúc này vô cùng đắc ý giải thích " Đây chính là khinh khí cầu, dùng sức nóng từ lửa để tạo ra một luồng không khí nóng, không khí này nhẹ hơn không khí bên ngoài nên có khả năng bay lên cao từ đó làm cho khí cầu bay lên được" Cả đám nữ nhân nghe Hải Linh Lung nói một hơi thì nữa hiểu nữa không. " Khoan! Cái chỗ không khí nóng thì hiểu rồi nhưng tại sao nó nóng thì nó lại nhẹ hơn không khí bên ngoài vậy?" Đại công chúa thắc mắc. " Cái này… cái này" Hải Linh Lung cười khổ " Muội không biết a" Nàng chỉ đọc thấy trong sách ghi vậy thôi chứ nó tại sao lại nhẹ hơn thì nàng không biết, bây giờ đại tỷ hỏi như vậy nàng cũng không biết trả lời như thế nào nữa? "Nhưng muội tạo ra lửa bằng cách nào" Nhị công chúa lúc này đang quan sát khinh khí cầu, nàng nhìn vào lò đốt rồi hỏi. " Uhm đúng rồi thất muội, nơi này nhưng không có cây a, làm sao mà đốt" Tam công chúa hỏi Hải Linh Lung nghe các nàng hỏi như vậy thì mỉm cười, chuyện này nàng sớm đã tính trước cả rồi. Từ trong giới chỉ, Hải Linh Lung lấy ra một khối chất rắn màu vàng nhạt rồi nói. " Đây là mỡ của con Kình Ngư kia, đốt rất cháy nha" " Hay quá, thất muội đúng là chu đáo, không ngờ muội lại có cả thứ này" Chúng nữ không ngừng khen ngợi, bọn họ nghĩ đến một viễn cảnh đứng trên khinh khí cầu mà nhìn bọn còn lại chắc vui lắm. Hải Linh Lung thì lúc này vô cùng cao hứng, trước đây khi nàng đọc mấy cuốn tạp kĩ kia, thì bị mấy tỷ tỷ mình xem thường bảo là cái gì ta ma ngoại đạo, thuật sĩ giang hồ lừa bịp, nay có dịp chứng minh nên hỏi sao nàng không vui cho được. Bỏ mỡ của Kình Ngư vào lò đốt, Hải Linh Lung hưng phấn nói " Các tỷ, ai có lửa cho muội mượn" Nghe được lời này bầu không khí đang vui tươi thì bắt đầu trùng xuống, mọi người đều hai mắt nhìn nhau cùng nghĩ về một tồi tệ sắp xảy ra. Thấy không ai trả lời mình, Hải Linh Lung quay người lại thì thấy nét mặt khác thường của các tỷ tỷ. " Có chuyện gì à?" Hải Linh Lung nghi hoặc Đại công chúa lúc này thật sự không nỡ nói cho nàng, vì sợ muội muội mình thất vọng. "Đại tỷ có việc gì?" Hải Linh Lung trong lòng bắt đầu lo lắng. " Thất muội, chúng ta là Hải Tộc, sống quanh năm dưới biển cả thì làm gì có lửa chứ" Nghe được lời nói này, Hải Linh Lung sắc mặt không ngừng biến đổi, xấu hổ có, thất vọng có. Nàng làm tất cả rất tốt, nhưng bước cuối cùng lại không thể hoàn thành. Bỗng lúc này một âm thanh vang lên, là giọng nói của ngũ công chúa. " Ta biết ai có lửa"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]