" Tiểu tử, đã đến vùng biển sâu nhất của Đông Hải rồi, ngươi đừng có ở đó mà hưởng thụ nữa, không là mất mạng như chơi đó" Hắc Long bay ra nhìn Triệu Minh khuyên nhủ Triệu Minh gật đầu ngồi dậy, sau đó nhìn về vùng biển xa xăm rồi nói " Hắc Long, đây là nhà của ngươi à" Hắc Long nghe hắn hỏi như vậy thì phì cười " Ngươi có biết ta sống cách nay bao lâu chưa mà lại hỏi như vậy" " Không biết, có lẽ là trước Thần Chiến vài triệu năm, có liên quan gì sao?" Triệu Minh thắc mắc " Sao không liên quan, ngươi hãy động não thử xem coi có nghĩ ra không" Hắc Long liếc mắt nhìn Triệu Minh nói Triệu Minh nghe nàng nói như thế thì cũng thử suy nghĩ một lúc lâu sau đó trả lời " Ta cũng không chắc nữa , có lẽ có sự phân bố lại giữa đại lục và hải vực" " Đúng vậy, ngươi đoán không sai! Thời đại ta sống khi đó hải vực và lục địa vừa mới được tạo ra, chúng là một khối thống nhất, chứ không có chia làm 4 như bây giờ. Bởi vậy khi nãy ngươi hỏi ta vùng Đông Hải này có phải là nhà của ta không, thì ta cũng không biết trả lời sao nữa, có lẽ phải, cũng có lẽ không" Hắc Long chậm rãi giải thích "Vậy người không định thăm con cháu ngươi à, có lẽ khi gặp được ngươi, họ sẽ rất vui mừng" Triệu Minh hỏi " Con cháu, haha, ta làm gì có con cháu chứ, ta khi ấy nhưng là được Vũ Trụ thai nghén mà ra, nên ta không có phụ mẫu, đến khi ta trưởng thành thì cũng chỉ thích theo đuổi sức mạnh thôi, có tìm trượng phu đâu mà có con với cháu" Hắc Long cười khổ nói " Phốc" Triệu Minh nghe vậy thì không kìm được cảm xúc mà bậc cười " Ngươi! Ngươi cười cái gì" Hắc Long sắc mặt đen lại hỏi " Không có gì ta chỉ thấy tội cho ngươi a, xinh đẹp như vầy nhưng đến chết mà vẫn còn trinh" Triệu Minh cười ha hả nói " Tên khốn! Ngươi tin ta giết ngươi bây giờ cho ngươi chết mà vẫn còn trinh hay không" Hắc Long sắc mặt đỏ lên hăm doạ " A...ta đành xin lỗi ngươi rồi, ta sẽ không thể như ngươi mong muốn được , vì ta đã cùng với thê tử ta hì hì" Vừa nói Triệu Minh vừa nhớ đến cảnh hương diễm trong hang động khi đó, trên mặt hắn bây giờ không khỏi hiện ra vẻ thành tựu "Hừ! Ngươi có thê tử từ khi nào, tại sao ta không biết?" Hắc Long theo bản năng hỏi mà nàng quên rằng với quan hệ giữa nàng và Triệu Minh bây giờ thì hỏi câu này sẽ vô cùng nhạy cảm Triệu Minh đang cười thì nghe nàng hỏi vậy cũng giật mình. Hắn nhìn về nàng bằng con mắt nghi hoặc Mà Hắc Long nhìn thấy phản ứng này của Triệu Minh thì cũng biết mình đã lỡ lời " Ngươi đừng hiểu lầm! Ý của ta là tại sao trước giờ ta chưa từng nghe ngươi đề cập qua thê tử" " Hiểu lầm! Ngươi nghĩ ta hiểu lầm điều gì? Vả lại vì sao ta lại phải nói cho ngươi về thê tử của ta" Triệu Minh giọng điệu châm chọc " Ta...ta ...ngoài này gió lớn quá, ta sợ phong hàn, ta phải trở về trong đây" Hắc Long đánh trống lảng sau đó hướng đan điền Triệu Minh mà chui vào Triệu Minh thấy vậy thì cười khổ " Đúng là da mặt mỏng, sống bao lâu rồi mà chẳng khác gì thiếu nữ" Ở một góc xa phía trước hải tuyến Triệu Minh đang đi "Tên đó bị tự kỷ à, sao lại nói chuyện một mình như thế" Thanh âm này được phát ra từ một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng có một mái tóc hoàng kim dài suôn mượt, cặp mắt to tròn xanh màu biển cả, đôi lông mày lá liễu được kẻ gọn gàng, mũi huỳnh cao thẳng phía trên đôi môi mềm đỏ mọng, nhìn xuống một chút là bộ lưng trần trắng nõn, phía trước là bầu ngực quy mô cỡ lớn đã được che lại bởi đôi sò màu xanh ngọc, vòng eo nhỏ nhắn phía dưới là nơi tư mật chỉ được che lại đơn sơ bằng một mảnh sò màu hồng phấn, trông phong tình vô hạn. Đôi chân...không nàng không có chân mà thay vào đó là một chiếc đuôi cá bảy màu óng ánh. Lúc này thiếu nữ xoay ngang vị lão nhân bên cạnh dặn dò " Gia gia, một lát nữa người làm theo lời con nói vầy vầy vầy người hiểu chưa" Lão nhân vuốt tóc nàng yêu thương trả lời " Uhm ta đã hiểu, tiểu Dao nhà ta mà ra tay, thì chẳng nam nhân nào có đủ sức chống cự cả" Trở về Triệu Minh bên này, sau khi chọc cho Hắc Long xấu hổ trốn mắt, bây giờ hắn đang đem Hải Thượng Đan Đạo Tâm Đắc ra mà tiếp tục lãnh ngộ "Phành" Một âm thanh làm hắn bừng tỉnh, nhìn về phía trước du thuyền thì Triệu Minh thấy một nữ tử nữa người nữa cá đang nằm ngã trên đó, hắn không thể không khen ngợi nữ tử này đúng là vưu vật trời sinh, vô cùng xinh đẹp. Nhưng lúc này bộ dáng của nàng ta vô cùng thê thảm, nàng phun ra một ngụm máu màu xanh sau đó ngước lên không trung nhìn một lão nhân mà chửi " Lão già đáng chết, ta Thủy Quân Dao hôm nay cho dù chết ở tại nơi này cũng quyết không theo người về" " Ha ha! Thủy Quân Dao ơi là Thủy Quân Dao, được thiếu chủ ta xem trọng, đó là phúc mà tổ tiên ngươi tích lũy ba đời mới có được, tại sao ngươi còn không biết trân quý " Lão nhân giọng điệu giống như hận ta không phải là ngươi, nếu ta mà là ngươi ta sẽ đồng ý liền vậy Triệu Minh lúc này mới nhìn lên lão nhân này sau đó nói một câu, mà khi nghe xong câu này thì lão nhân đang lăng không phi hành xém chút rơi xuống biển, còn nữ nhân ngư kia thì tức đến muốn ngất xỉu " Các ngươi chừng nào đánh xong nhớ thu dọn chiến trường rồi hãy rời đi" Sau đó hắn hướng vào phía trong du thuyền mà đi vào. Phương châm của Triệu Minh là người không đụng mình, mình không đụng người. Hắn đang có nhiệm vụ trong người, nên không rảnh đâu mà ra tay giúp đỡ. Ai biết thiếu chủ mà tên lão già kia nói có nội tình thế nào. Thật ra cho dù biết thì Triệu Minh cũng chả ngán tên này, nhưng do hắn không muốn ngọc thì chưa tìm được, mà khắp nơi đã bị người người đuổi giết. Đang định đi vào trong lánh mặt thì thanh âm nữ tử kia lại vang lên " Công tử, ta là công chúa của Nhân Ngư Tộc, nếu ngài cứu ta cả Nhân Ngư Tộc sẽ nợ ngài một nhân tình, sau này có việc gì khó chỉ cần lên tiếng, Nhân Ngư Tộc ta sẽ tận tình giúp đỡ"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]