Chương trước
Chương sau
Nàng nhìn Triệu Minh với ánh mắt rèn sắt không thành thép rồi nói
" Muốn giải được Thủy Trọng Cổ Độc phải dùng đến Ngọc Mị Châu"
"Ngọc Mị Châu" Triệu Minh kinh ngạc thốt lên
Thấy hắn thất thố như thế, Nguyệt Thiền cũng lấy làm kinh ngạc hỏi
" Ngươi chẳng lẽ biết nó"
Triệu Minh cười khổ đáp
" Biết, nhưng không chắc đúng không"
"Nói thử nghe chơi" Nguyệt Thiền giọng điệu hứng thú
" A..nói sao ta, cứ nói đơn giản như vầy đi, có một thiếu nữ đem lòng yêu một nam tử, mà không ngờ nam tử này lại là một tra nam, hắn lừa dối nàng, nhẫn tâm đem cả gia tộc nàng giết hết, chỉ có nàng và phụ thân là may mắn chạy trốn được, nhưng cho đến cùng nàng vẫn lựa chọn tin hắn và lại bị hắn lừa thêm một lần nữa, cuối cùng chết đi, máu nàng chảy xuống biển, trai sò ăn được, lâu ngày hình thành viên ngọc, viên ngọc này sáng hơn những viên ngọc bình thường nên người ta gọi là Ngọc Mị Châu"
Phía bên này, Nguyệt Thiền nghe hắn kể thì nước mắt rơi lã chã
" Thứ đàn ông khốn kiếp, tất cả nam nhân trên đời này đều không kẻ nào tốt, thật là tội nghiệp cho cô gái kia"
Triệu Minh nghe nàng chửi như vậy thì khóc không ra nước mắt
" Sư bá a! Đây chỉ là cố sự thôi, ngươi đừng có quơ đũa cả nắm như thế chứ"
Nguyệt Thiện hừ hắn một cái sao đó hỏi
" Thế tên tra nam kia cuối cùng thế nào?"
" Tên tra nam kia à, hắn vậy mà thật sự yêu nữ tử đó a, sau khi biết nàng chết thì vô cùng đau khổ, trong lúc tắm thì hắn thấy bóng hình nàng dưới giếng, nên lầm tưởng là nàng còn sống, vì thế lao mình xuống mà chết" Triệu Minh đem những gì hắn biết, mà sơ lượt kể cho Nguyệt Thiền
" Hừ đáng đời, tra nam muôn đời vẫn là tra nam, không có biện hộ gì hết. Tiểu Minh ngươi sau này mà là tra nam, ta sư bá sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi" Nguyệt Thiền nhìn Triệu Minh đe doạ
" A sư bá! Chuyện sau này để sau này tính đi a, dù sao không ai biết được ngày mai xổ số gì á nhầm xảy ra chuyện gì" Triệu Minh cười cười đáp
" Hừ! Ngươi đừng có ở đó mà giả điên, người khác ta không nói, nhưng ngươi cũng coi như là nữa đệ tử của ta, vì thế tuyệt đối không được như vậy" Nguyệt Thiền nghiến răng nghiến lợi nói

"Thôi sư bá người còn chưa nói, Ngọc Mị Châu theo như người biết có giống ta kể hay không" Triệu Minh thắc mắc
" Không! Ngọc Mị Châu nơi đây đơn thuần chỉ là một chí bảo của trời đất sinh ra mà thôi, không có liên quan đến tên tra nam như ngươi nói" Nguyệt Thiền hầm hừ giải thích, nàng nhưng cay cái tên tra nam này lắm rồi
"Thế tại sao Ngọc Mị Châu lại có thể giải được cổ độc" Triệu Minh lại hỏi nữa
Thấy tên này cứ đè chỗ bí của nàng ra mà hỏi hoài, nàng nhưng chỉ thấy trong sách ghi là Ngọc Mị Châu có thể giải được Thủy Trọng Cổ Độc thôi chứ làm gì có giải thích tại sao
" Sau ngươi hỏi nhiều như vậy? Không phải ngươi đau mắt à, không hảo hảo nghỉ ngơi đi còn ở đây hỏi nhiều như thế làm gì? Không biết mệt à?"Nguyệt Thiền tức giận mắng, dứt lời nàng định quay người rời đi thì lại nghe hắn hỏi nữa
" Ơ sư bá, nhưng ta còn chưa hỏi người là phải đi đâu mới tìm được Ngọc Mị Châu a"
Nguyệt Thiền nhìn hắn một cái sau đó trả lời
" Ta không biết" Nói xong liền nhanh chóng rời đi
Triệu Minh lắc đầu cười khổ, nàng nhưng không biết rồi a, hắn biết đi đâu mà tìm bây giờ. Cái thứ âm trì địa ngục cổ độc này nhưng thời gian thì vô hạn, còn hắn thì lại chỉ còn có 14 ngày để tìm ngọc.
Hắn thật sự không muốn dùng đến thần thông kia, bởi vì mỗi lần dùng là mỗi lần hắn mệt chết đi sống lại. Lần trước đang khoẻ mạnh dùng nó còn đỡ, còn bây giờ ốm đau bệnh tật thế này, dùng nó xong không biết hắn sẽ ra bộ dáng gì nữa.
Nhưng biết làm sao bây giờ, thật sự là không còn cách nào khác, hắn đã hỏi Hắc Long thì Long không biết, hỏi Lisa thì Lisa lại lắc đầu. Nên bất đắc dĩ cuối cùng Triệu Minh chỉ đành cắn răng mà dùng đến cái thần thông tự đài tự đoạ kia.
Thời gian trôi qua, từ lúc Triệu Minh bắt đầu sử dụng Tiên Tri Thuật cho đến bây giờ đã qua hơn 3 canh giờ rồi. Đủ thấy vị trí của Ngọc Mị Châu khó tìm đến mức nào, thêm nửa canh giờ nữa trôi qua cuối cùng Triệu Minh cũng mở mắt
Hắn lẩm bẩm
" Trường Tiên Đảo và Hoàng Tiên Đảo" sau đó triệt để ngất đi
Đến khi Triệu Minh tỉnh lại đã là 5 canh giờ sau đó. Hắn bây giờ toàn thân đều đau nhức, mà con mắt trái lại càng nhức hơn. Từ lúc bị bắn đến nay, Triệu Minh nhưng chỉ có thể nhìn bằng mắt phải, hắn không biết nó có bị mù không nữa, lỡ mà mù thiệt chắc hắn sẽ bị người đời gọi là Độc Nhãn Minh luôn quá
Triệu Minh bây giờ chỉ mong sao cho mau chóng tìm được Ngọc Mị Châu để cứu lại con mắt này của hắn thôi
Sáng hôm sau Triệu Minh lại bỏ vào miệng một viên Linh Lực Đan và vẫn như thường lệ gia trì phong ấn.
Sau đó hắn lại đem Linh Lực Đan đến cho Nguyệt Thiền bắt nàng luyện cho hắn 100 viên. Cái này là do hắn sau khi ngu người mất điểm vào cái chợ đen kia, ức quá mới khôn ra được. Phải chi hắn khôn sớm hơn một chút thì đâu có bị mất điểm oan như vậy. Trong Hải Thương Đan Đạo Tâm Đắc đan gì mà chả có huống chi Linh Lực đan cỏn con này
Hắn có gọi Lisa ra nói với nàng việc này, thì nàng chỉ nhàn nhạt trả lời hắn
" Ai biết" sau đó im ru

Hôm nay, Triệu Minh đang đi vào một cửa hàng bán pháp bảo chuyên dùng đi biển. Chọn tới chọn lui cuối cùng hắn cũng chọn được một chiếc du thuyền, đây là một loại kiến trúc pháp bảo ở thế giới này, nó chạy bằng bằng Linh Thạch. Nhanh chóng đưa cho ông chủ 5 vạn Linh Thạch Trung Phẩm Triệu Minh đem chiếc du thuyền thu vào trong giới chỉ rồi rời đi.
Nhưng hắn vừa bước ra cửa thì hắn phát hiện một vật, đây là một tấm kính nhưng nó không phải hoàn toàn trong suốt mà lại hơi có ánh đen trong đó
" Ông chủ! Đây là thứ gì"
Ông chủ của cửa tiệm này là một đàn ông trung niên bụng phệ, hắn ta nhìn rất phúc hậu, khi Triệu Minh mua chiếc du thuyền kia thì hắn không có chặt chém gì, nói chung là thương nhân tốt chứ không phải gian thương
" Triệu công tử, đây chỉ là một tấm Hắc Ám Kính mà thôi, không có gì quý trọng nếu công tử thích ta có thể tặng nó cho ngươi" Ông chủ cửa hàng cười nói
" Ồ! vậy ta đành phải cảm ơn ông chủ rồi" Triệu Minh mỉm cười nói vài lời khách sáo, sau đó đem tấm Hắc Ám Kính kia thu lại rồi rời đi
Mục đích Triệu Minh mua tấm kính này là dùng để hắn chế tạo cái kính mát mà kiếp trước hắn hay đeo, chủ yếu là nhằm che đi con mắt đang bị thương của hắn
Trở về Đan Thần Điện, Triệu Minh nhận lấy 5 bình đan dược từ Nguyệt Thiền, trong mỗi bình có 20 viên vừa đủ 100
" Cảm ơn sư bá đã giúp ta luyện đan"
" Ba cái đồ quỷ này, ta chỉ cái búng tay là ra một đám" Nguyệt Thiền khịt mũi xem thường, nàng nhưng là cửu phẩm luyện đan sư a, luyện ba cái thất phẩm đan dược này dễ như trở bàn tay thôi
Sau đó nàng lại vứt cho Triệu Minh thêm 5 bình nữa rồi nói
" Bốn bình màu xanh lá là Thanh Linh đan vị bạc hà dùng để thanh tỉnh con người, buồn buồn lấy ra ăn chơi, còn bình màu trắng kia là Para Đan dùng để giảm đau, dù sao con mắt bị thương của ngươi có ít cổ độc, nên Sinh Mệnh Huyền Mộc không thể trị được"
Triệu Minh cầm 10 bình đan dược trên tay lại một lần nữa cảm ơn nàng
Sáng hôm sau, Triệu Minh tạm biệt Yến Như Sương rồi hướng về Trường Tiên Đảo mà xuất phát. Đến ranh giới giữa biển và đất liền thì hắn lấy ra Du thuyền, bỏ linh thạch vào mà chạy. Bất quá đi một đoạn đường thì Triệu Minh thấy tốc độ chiếc du thuyền này quá chậm. Nên hắn đã phóng ra con chín Hoàng Kim Ngạc Ngư mà bắt nó kéo, chính giữa là con Cửu Cấp, còn hai bên thì mỗi bên bốn con ngũ cấp.
Thế là Triệu Minh đã có Cửu Ngạc Du Thuyền mà đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.