Chương trước
Chương sau
Hai người Triệu Minh và Yến Như Sương không kiêng kỵ gì mà ung dung tiến vào trong phòng, thiếu nữ trước mắt này đúng không hổ danh là sư tỷ của Yến Như Sương, nhan sắc không kém gì nàng, chỉ thấy nàng toàn thân toả ra một mùi thơm dược liệu khiến người ta tinh thần trở nên thư thái dễ chịu, khuôn mặt được khắc hoạ vô cùng tinh mỹ, sắc xảo, mái tóc đen tuyền được búi cao thon gon, vắt ngang bởi một cây trâm phường hoàng cố định.
Một thân lục tử y trường bào bó sát, làm lộ ra thân hình yêu nghiệt, nét đẹp của nàng không thể so sánh với tiên nữ vì họ là thanh cao, trang nhã còn nàng thì là yêu nữ vì nàng yểu điệu, mê hoặc lòng người. Vòng eo chữ S cùng với khí chất thành thục của nàng như đào thơm mọng nước tuyệt đối là độc dược chí mạng của mọi nam nhân.
“ Sư tỷ! Ngươi làm gì mà canh cánh chuyện năm xưa mãi thế, ta nhưng khi đó không biết là hắn lại có thể sống sau một kích kia a. Ta đâu giống với ngươi, nhìn ra được trên người hắn có bảo vật” Yến Như Sương khuôn mặt bất đắc dĩ nói
“ Không đáng, haha Yến Như Sương ngươi nói hay lắm. Ta đang có cơ hội đột phá Đan Thần, thì ngươi đến đem cơ hội đó đánh nát đi, hại cả đời ta sợ rằng cũng chẳng thể nào mà đột phá được. Ngươi thử xem ta có nên hận ngươi không?” Thiếu Nữ cười nhưng không cười nhìn Yến Như Sương trách vấn
“ Sư tỷ a, bao nhiêu năm qua, ta cũng đã cố gắng hết sức mà chuộc lỗi của mình rồi, ta đi khắp nơi, vận dụng toàn thể đệ tử của tông môn mà tìm người có đồng dạng bảo vật đó cho sư tỷ, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có kết quả” Yến Như Sương khẽ thở dài, kể lể
“ Ta mặc kệ, nếu ngươi không tìm được người bù đắp cho ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi” Thiếu nữ phất tay áo, làm ra bộ dáng ngươi lý do, lý trấu gì ta chẳng thèm quan tâm.
Yến Như Sương trông thấy bộ dáng này thì cũng đành chịu, khẽ kéo Triệu Minh sau lưng ra giới thiệu, giọng điệu vô cùng thành khẩn
“ Sư tỷ, đây là tiểu Minh, là đồ đệ thứ 2 của ta, hắn bị thương rất nặng, nếu không điều trị kịp thời, sợ sau này sẽ không thể tu luyện được nữa, lần này ta mang hắn đến đây là muốn cầu cạnh sự tỷ, coi như ta nợ sư tỷ một món ân tình đi”
Lúc này thiếu nữ mới chú ý đến Triệu Minh, nàng nhìn chằm chằm vào hắn, mắt quét trên người hắn từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào, như muốn đem hắn nhìn thấu tất cả.
Mà đối diện với ánh nhìn này của thiếu nữ, Triệu Minh vô cùng khó chịu, và bất an. Hắn cảm thấy bản thân dưới ánh nhìn này, giống như bị lột trần như nhộng vậy
Một lát sau, thiếu nữ trên khuôn mặt trở nên vô cùng hưng phấn mà nhìn Triệu Minh cười cười nhếch miệng. Hướng về Yến Như Sương giọng điệu trở nên hoà hoãn rất nhiều nhẹ nhàng nói
“ Tiểu Sương, người từ giờ trở về sau đừng đi tìm người nữa, ta cũng sẽ tha thứ luôn cho ngươi, còn về nhân tình kia ta cùng không cần. Ta sẽ cố gắng hết sức mà chữa trị cho tiểu đồ đệ của ngươi, bất quá hắn thương thế như ngươi cũng đã biết, cần tốn rất nhiều thời gian chữa trị, ít nhất cũng ba năm”

Yến Như Sương thì lúc này vô cùng kinh ngạc với thái độ cùng lời nói này của sư tỷ mình. Nàng từ khi nào lại dễ dàng thương lượng như vậy bất quá nghe nói phải tốn đến ba năm để chữa trị thì cũng lấy làm khó hiểu
“ Phải mất đến tận ba năm lận à? Với thực lực Cửu Phẩm Luyện Đan Sư như sư tỷ chẳng lẽ không thể ngắn hơn sao?”
“ Ba năm! Không thể ngắn hơn. Nếu không ngươi cứ mang hắn đi tìm ai mà có thể chữa thì chữa, ta sẽ không ngăn cản” Thiếu nữ khuôn mặt tươi cười trở nên khó chịu nói
Đứng bên cạnh Yến Như Sương, sau khi nghe một màn này, Triệu Minh vô cùng sợ hãi, hắn cảm nhận mình sắp bị thiếu nữ này chơi đến chết. Cái gì mà ba năm, quỷ mới tin, ta chỉ mất 2 ngày là có thể hồi phục bất quá hiện tại trước mặt Yến Như Sương hắn cũng vô pháp vạch trần.
“ Thôi được! Vậy phải phiền sư tỷ rồi” Yến Như Sương gật đầu đồng ý. Mà sau câu nói chốt deal này, Triệu Minh biết hắn đã chính thức rơi vào hang cọp. Yến Như Sương dặn dò hắn một hồi lâu nào là cái gì phải hảo hảo nghe lời sư bá, không được nghịch ngợm, không được đánh chủ ý lên người sư bá ba la ba các loại, xong thì rời đi
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Triệu Minh và nữ nhân này, hai người hai mắt nhìn nhau, Triệu Minh thì không ngừng cảnh giác còn nữ nhân kia thì nhìn hắn sư sói đói nhìn mồi.
“ Ngươi tên là Triệu Minh đi, tên ta là Nguyệt Thiền, từ nay ngươi cứ gọi ta là Nguyệt Sư Bá là được” Nguyệt Thiền dịu dàng nói
“ Vâng Nguyệt sư bá” Triệu Minh nói
“ Tốt, chào hỏi đã xong bây giờ chúng ta sẽ vào vấn đề chính, ta tổng cộng có 3 câu hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi nguyện ý trả lời?” Nguyệt Thiền nhìn Triệu Minh dò hỏi
“ Vâng, sư bá cứ hỏi, nếu ta biết ta sẽ trả lời không dấu diếm”
“ Được, câu hỏi thứ nhất, Mặc Bo Bo là do ngươi giết” Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Minh hỏi
Nghe câu hỏi này, Triệu Minh trong lòng vô cùng bối rối, không biết tên Mặc Bo Bo kia và vị sư bá này của mình có quan hệ gì không nữa. Nếu lỡ là bạn thân, hay tình lữ gì đó chắc mình bị bóp chết mất. Bây giờ nên nói sao đây, suy nghĩ thật kỹ hắn cũng quyết định nói dối

“ Hắn không phải ta giết, bất quá hắn và cả con trai hắn tên cái gì Mặc Địch là bị một nữ tử thần bí giết chết, khi đó ta núp ở xa vô tình thấy được,..ngươi đừng có hỏi ta vì sao nữ tử thần bí đó không phát hiện ra ta...vì ta cũng không biết...có lẽ khi đó ta chỉ là một linh sư nên bị xem thường đi”
Triệu Minh nửa thật nửa giả nói
“ Ồ...xem như ngươi nói thật, câu hỏi số hai của ta là tại sao dị mộc của tên Mặc Bo Bo lại ở trên người của ngươi” Nguyệt thiền lại hỏi tiếp
“ Chết moẹ rồi” Triệu Minh chửi thầm, cô ta vậy mà nhìn ra dị mộc trên người mình, không đúng sao cô ta lại biết được, Triệu Minh đành bất đắc dĩ hỏi
“Đúng vậy! Là ta đợi sau khi nữ tử thần bí kia rời đi thì vô tình lấy được. Nhưng tại sao sư bá lại biết, cái này nhưng ngay cả sư phụ ta, nàng cũng không nhìn ra a”
“ Chuyện này có gì khó, bởi vì tên Mặc Bo Bo kia là trộm đi dị mộc từ tay ta. Mà ta vô cùng nhạy cảm với khí tức của dị mộc đó. Khi đó ta tìm được một di tích, nơi mà Sinh mệnh Huyền Mộc toạ lạc, nên ta đã đứt ruột đứt gan mà bỏ ra viên cửu phẩm đan dược mà ta mất tận 10 năm mới luyện thành, làm thù lao mời sư phụ ngươi trợ giúp. Sau khi nàng phục dụng đan dược của ta thì đã đột phá thành công Linh Thánh. Nàng và ta cùng đi đến khu di tích, lúc đó thì bắt gặp tên kia Mặc Bo Bo, hắn không biết làm sao mà lại đến trước ta một bước, đem dị Mộc thành công luyện hoá rồi nhanh chóng bay đi. Nhưng ta cũng không lo lắng vì bên ta có sư phụ ngươi, nàng nhưng là Linh Thánh a….là Linh thánh đó...nhưng khi nàng đuổi theo lại bị tên kia dắt mũi. Hắn lừa sư phụ ngươi thực hiện một cuộc cá cược, đó là hắn lấy tu vi Linh Hoàng đỡ lấy một chiêu toàn lực của Yến Như Sương. Nếu hắn không chết thì nàng phải thả hắn đi. Cuối cùng tên sư phụ ngu ngốc ngươi, ỷ mình mới đột phá Linh Thánh mà mất mưu hắn. Bởi vì có Sinh Mệnh Huyền Mộc trong tay thì chỉ cần còn một hơi thở là hắn sẽ sống được và đều đó đồng nghĩa hắn chắn chắn sẽ thắng. Và thế Dị Mộc của ta bị đoạt đi, viên Cửu Phẩm đan dược cũng đi theo luôn. Con moẹ nó, nếu mà là ta ở đó, là ta giết ngay đéo cá với cược gì cả” Nguyệt Thiền nghiến răng nghiến lợi căm giận mà kể
Triệu Minh nghe xong cũng thấy tội cho con ma xui xẻo sư bá này, vừa không bắt được con gà còn mất đi nắm thóc.
“ Vậy câu hỏi thứ ba của người là gì” Triệu Minh cười cười hỏi tiếp
“ Tại sao ngươi lại không sử dụng Sinh Mệnh Huyền Mộc mà chữa trị thương thế mà phải đến tìm ta” Nguyện Thiền nghi hoặc nói, theo như nàng biết thương thế Triệu Minh dù có nặng thế nào đi chăng nữa, nhưng có Sinh Mệnh Huyền Mộc chắc chắn sẽ tự chữa khỏi được
Triệu Minh như muốn điên với câu hỏi này, chẳng lẽ hắn phải nói là hắn giả bộ để chiếm tiện nghi của sư phụ, sư tỷ hắn hay sao? Một lát sau, Triêu Minh rốt cuộc cũng trả lời
“ Thật ra, ta là vì sư bá mà đến”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.