Nhưng Khúc Tri Tịch vẫn là nghĩ nhiều rồi. Khi Dương Diên Vĩ tìm được hộp y tế, cô ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không có ý gì là trách móc.
“Khi nghe bạn học nói em đánh nhau, tôi rất bất ngờ đấy… Nhất vẫn là thầy hiệu trưởng, ông ấy nói một học sinh quanh năm suốt tháng chỉ biết ôn bài, giải bài như em sao có thể đánh nhau được…”
Giọng nói Dương Diên Vĩ thật sự quá ấm áp, vang vọng bên tai nàng giống như một khúc nhạc nhẹ nhàng. Khúc Tri Tịch rũ mi mắt, chậm rãi sờ vào khuôn mặt của mình, nói:
“Em chẳng đánh ai cả, là bạn học Tiêu Kỳ Nhiên đó đánh em trước.”
Dương Diên Vĩ liếc mắt, nhìn thấy má trái nàng hơi ửng đỏ, sắc mặt liền kém hẳn đi.
“Đánh vào đâu?”
“Vào mặt.”
Cô cố nén một tiếng thở dài, bàn tay vẫn nhẹ nhàng bôi thuốc, cẩn thận dán băng cho Khúc Tri Tịch. Khi Dương Diên Vĩ hỏi về những việc đã xảy ra, nàng không có chút gì giấu giếm kể lại một lượt. Khúc Tri Tịch không có đi tìm rắc rối, là rắc rối tự tìm đến nàng.
Dương Diên Vĩ biết bạn nhỏ này vô tội, nếu thật sự có tội, cô cũng không có ý muốn trách móc. Đứa trẻ này vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, nếu muốn cô lựa chọn trừng phạt giữa Tiêu Kỳ Nhiên và Khúc Tri Tịch, cô nhất định sẽ chọn trừng phạt Tiêu Kỳ Nhiên, kể cả Kiều Tư Yến cũng phải bị kỷ luật. Vốn dĩ chuyện này xuất phát từ hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-lao-su-o-tren-toi-o-duoi/3598087/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.