Editor: Ý
“Không buông”. Giọng anh trầm thấp, hơi thở vờn quanh tai cô.
Tây Thuần nhếch môi, đẩy anh ra lần nữa. Anh cũng không thèm bắt lấy taycô, mà chỉ với tay bật đèn phòng khách lên. Phòng thoáng cái đã sánglên, cô chợp mắt, khom người cởi giày cao gót.
Trình Nghi Bắc đứng cách cô hai mét, tay phải anh chạm vào cằm. Liếc qua đôigiày cao gót cô mang trong chốc lát, mi tâm không có tia vui vẻ nào quét qua, anh đi qua:”Hôm nay đi đâu?”.
Không thèm chờ cô trả lời, anh liền phán:” Sau này ra ngoài không được mang giày cao gót”.
Cô cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi, toàn thân đang dậy mùi ngấy ngấy:”Biết rồi. Em đi tắm trước đây”.
Anh gật gật đầu, tự nhiên muốn vào phòng lấy áo ngủ cho cô. Đi vài bước,đột nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng tại chỗ. Mà Tây Thuần cũng rất kinhngạc, liếc anh một cái, sau đó vào phòng lấy áo ngủ.
Trình nghi Bắc ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng nhỏ gầy đi vào toilet. Anh cóchút giật mình, bản thân hình như đã có chút để tâm thì phải. Anh cũngkhông phải so đo chuyện có để tâm hay không, mà là sự quan tâm lúc nàyso với ban đầu, dường như nhiều hơn rất nhiều. Anh châm một điếu thuốc,vừa định hút đã gạt đi. Anh làm sao có thể quên hút thuốc bây giờ chínhlà cấm kỵ?
Xem TV được một lát, đã thấy cô từ trong toilet đi ra. Ngay cả dép lê cũngkhông mang, đôi chân trắng noãn thẳng tấp cứ như thể đứng trước ngườianh. Tóc dài còn ướt, cô cũng không chịu để ý, áo ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ket-hon-khong-tinh-yeu/77102/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.