Tây Thuần bị tiếng chuông inh ỏi dưới gối lôi đầu dậy, vừa coi giờ cô liền hoảng hồn, bắt điện thoại, nghe đối phương sắp xếp. Lúc tắt điện thoại mới chợt nhận ra mình càng ngày càng thiếu chủ kiến. Xuống giường thay đồ, chảy tóc, đánh răng rửa mặt. Nhìn mình trong gương, như đã mấy thế kỉ, đã ba năm qua rồi, từng giọt từng giọt kí ức về ba năm trước nay đã in hằn trong tâm khảm, ký ức là một thứ rất đỗi kì diệu, từng hình ảnh một, như khơi dậy một bộ phim kinh điển, vài phút thôi là trôi qua hết.
Rối bời, nhưng này đều không phải điểm chính.
Cùng lúc đó, Trình Nghi Bắc đã đánh xe tới, anh cầm tay lái, mắt nhìn toàn cảnh nơi này, bậc trung, ưu điểm là gần công ty, nhược điểm là đông đúc ồn ào.
Vừa nghĩ xong anh lại tự cười mình. Nhớ giấc đại học, một giáo sư có giảng về cách đánh giá đúng đắn về một người, nhìn chính diện và phụ diện, điển hình là vụ ám sát Tần Thủy Hoàng trong ‘Anh hùng’, nói đến công lao của Tần Thủy Hoàng thì dù cho ông ta là vị vua tàn bạo, nhưng vận mệnh lúc ấy là một tay ông ấy dựng lên, dù phủ định cũng chỉ có thể phủ định bây giờ thôi.
Sinh mệnh mỗi người mấy ai lí trí, phải chính mắt mình thấy, tự tai mình nghe, cô ấy hư là hư, cô ấy tốt là tốt.
Anh châm điếu thuốc, rồi lẳng lặng nhìn nó lụi tàn.
Anh nhớ đến hôm mình trò chuyện với Lý Quán, dù anh ra mặt cứu Lý Quán, nhưng dường như anh ta cũng chẳng cảm kích gì anh, tham ô công quỹ, tội không nhỏ. Lạ là anh lại rất tán thưởng thái độ thờ ơ của Lý Quán.
Lý Quán hời hợt nhắc đến Trình Dục Bắc, bảo mình là Trình Nghi Bắc là bạn cùng lớp cũng là bạn thân, rồi nhắc đến Tây Thuần.
Năm ấy, trong trường Tây Thuần với Trình Dục Bắc quả là đôi đại diện cho câu ‘Chỉ ngưỡng mộ uyên ương, không ngưỡng mộ thần tiên’, hạnh phúc sinh đố kị, Trình Dục Bắc ra đi trong im lặng. Trong lớp, đại đa số đều thích Trình Dục Bắc, lúc nào tới hỏi bài cậu ta, cậu ấy sẽ dùng cách đơn giản nhất để chỉ cho cậu, chứ không ngại phiền phức, cũng sẵn lòng cho mượn vở. Hầu như thi môn nào cũng thế, tài liệu hơn nửa là từ Trình Dục Bắc, lớp bọn anh có câu rất nổi tiếng: có Trình Dục Bắc, khó mà nợ môn.
Một người như thế, không nói tiếng nào liền đi mất.
Mọi người đắm trong bi thương, không ai thấy sự bất thường của Tây Thuần cả. Cả lớp từ trai đến gái người nào người nấy đầm đìa nước mắt, chỉ duy Tây Thuần là không rơi một giọt nước mắt nào. Mọi người bất giác thấy lạ, Tây Thuần vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn ăn vẫn ngủ vẫn đi học như chưa có gì xảy ra. Khi cô ấy cười, cuối cùng lại có bạn không chịu nổi vuốt đầu Tây Thuần, “Cậu khóc đi mà, khóc xong là hết, cậu như thế bọn tớ còn khó chịu hơn.”
Cô ấy vẫn không khóc, hỏi ngược lại, “Sao tớ phải khóc chứ?”
Cô ấy làm như thể không có chuyện gì, nghiêm túc nghe giảng, hă hái trả lời, hết giờ thì cũng bạn bè ra căn tin ăn.
Cô ấy không tham gia tám chuyện với hội bạn, như thể cô ấy không hứng biết. Cô ấy đến phòng tự học, thi cũng đạt thành tích tối ưu. Cô ấy không có gì khác biệt, chỉ là không yêu đương với ai hết, hằng đêm đều lấy điện thoại ra xem, không biết đó là sở thích của cô ấy hay chỉ lấy ra để xem giờ thôi.
Ai cũng bảo, Tây Thuần bây giờ hệt như xác sống.
Bởi Tây Thuần không hề đá động gì tới Trình Dục Bắc, bạn bè cũng không ai dám nhắc cái tên đó trước mặt cô ấy, dần dà cô ấy càng trở nên trầm lặng.
Lý Quán không chịu nổi nữa, lôi Tây Thuần đến bệnh viện, Tây Thuần không chịu, hai người giằng co cả buổi, lần đầu tiên kể từ khi Trình Dục Bắc gặp chuyện nhắc đến Trình Dục Bắc: em thế nào sao Dục Bắc yên tâm được, cậu ấy dùng mạng để đổi được em như vầy à?
Tây Thuần cũng thôi giằng co.
Bác sĩ đưa ra kết luận rất đơn giản, mắc chứng trầm cảm.
Bây giờ cô bài xích những ai tiếp cận cô, bài xích bất kì ai muốn tìm hiểu nội tâm cô, khóa tim mình thật chặt, ai cũng đừng hòng bước vào.
Lý Quán hy vọng Tây Thuần có thể ra khỏi đó, Tây Thuần lại không hề gì nói với anh: không sao đâu, lẻ sống của em đã mất rồi, để em mãi sống trong vỏ óc của em đi, đừng cứu em, em không muốn thoát khỏi đây đâu.
Đó là quang cảnh đẹp của cô, đáng để sinh mệnh cô dừng lại.
Tây Thuần cố chấp, khi ấy Lý Quán đã được lĩnh ngộ thế nào gọi là cứng đầu.
Sau đó Tây Thuần về quê, sau đó nữa, Lý Quán đến thăm, Tây Thuần còn trầm lặng hơn trước, trước kia cô rất hoạt bát hiếu động, đôi mắt luôn lí lắc.
Cô lúc này, lạnh lùng, dù trời có sập xuống chắc cô ấy cũng chẳng thay đổi gì đâu.
Dần dà, Lý Quán cũng phải bận rộn với thực tập và luận văn tốt nghiệp, dần đưa Tây Thuần vào lãng quên.
Ba năm trước, Lý Quán đến bệnh viện, tình cờ lại gặp được Tây Thuần.
Hỏi bác sĩ, mới biết cô ấy vừa mất con.
Anh không thể quên được tình trạng lúc ấy của Tây Thuần, tựa như quay lại ngược thời gian lúc Trình Dục Bắc vừa mất vậy, khác ở chỗ là lần này cô ấy có nước mắt.
Trình Nghi Bắc lắc đầu, xua tan những ý nghĩ trong đầu.
Khói thuốc trong tay, giờ cũng lụi tàn.
Tây Thuần xách túi đi về phía anh, thấy anh đang đắm chìm trong suy tư, gõ nhẹ cửa kính, lúc này anh mới chú ý đến cô, mở khóa.
Cô hôm nay rất thoải mái, nhớ đến giao dịch nhỏ với anh, anh đi thăm mẹ cô với cô, còn cô thì tiếp tục đến công ty làm việc.
Chẳng có tiến triển, cũng chẳng có gì tồi tệ.
Điều tội tệ nhất cũng đã trôi qua, còn gì phải sợ nữa.
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong, ngồi cạnh tay lái.
“Đi đâu thế?” Cô cố gắng tỏ ra thoải mái.
“Đến Lâm Cư.” Phun ra ba chữ này, cứng ngắc, lại thêm một câu, “Anh họ của anh bắt anh phải đưa em theo.”
Thêm một câu, hình như có gì đó mờ ám.
Tây Thuần nhìn anh, mê mang.
Nói cho đúng là Ảnh Nhi nằng nặc bắt Tây Thuần phải đến, nếu không lấy đâu ra người giỡn với cô, vậy mới vui…
Khi Tây Thuần và Trình Nghi Bắc đến, Trình Nghi Triết với Ảnh Nhi đang tranh chấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, phải nói là vô cùng đơn giản.
Mỗi phòng đều có TV, dùng để xem thực đơn, Ảnh Nhi muốn xem TV, Trình Nghi Triết vất vả cả buổi mới mở được TV, Ảnh Nhi thì ngồi đó thưởng thức móng tay của mình, làm Trình Nghi Triết nổi đóa. Mấu chốt chính là Ảnh Nhi nói, mở đài Giang Tô cho cô, dù không có gì xem cũng phải mở đài đó.
Trình Nghi Triết muốn đổi đài, Ảnh Nhi lại phát huy hết mức tinh thần thà chết không phục…
Trình Nghi Bắc với Tây Thuần nhìn nhau, ngầm hiểu, im lặng ngồi xuống.
Hai người kia cũng chẳng tốt lành gì, “Gì mà giờ mới đến?”
Trình Nghi Bắc nhìn đồng hồ trên di động, “Trễ hả? Em còn tưởng mình đến sớm chứ, quấy rầy hai người tình cảm, cứ coi chúng em vô hình là được, tiếp tục đi.”
Ảnh Nhi liếc nhìn Trình Nghi Triết, “Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi liếc mắt đưa tình?”
Chết cũng không nhận.
Tây Thuần ngồi yên phận, gọi món theo bọn họ, chỗ này cái gì cũng combo trọn gói, không thể gọi món riêng.
Ảnh Nhi nhích ghế qua chỗ Tây Thuần, “Cô có xem ‘Phi thành vật nhiễu’ không thế?”
“Có.” Tây Thuần gật gật đầu.
“Cô nhất định phải xem đó, hay ơi là hay, tôi thấy cả cái Trung Quốc này không tìm được chương trình nào hay hơn đâu. Tôi thích Mạnh Phi lắm nhé, tôi thích nói chuyện của anh ta vô cùng luôn, lớn tướng vậy rồi mà tiếng nói chuyện lúc nào cũng hờn dỗi, quá trời đáng yêu luôn.”
“Hôm nào rãnh tôi sẽ coi.”
Ảnh Nhi không vừa lòng, “Hôm nay là chủ nhật nè, hôm nay nhất định phải xem nhé.”
Tây Thuần nhíu mày, “Nhưng hôm nay…”
“Hôm nay cô nhất định phải xem đấy, mai tôi sẽ điện thoại hỏi cô nội dung ‘Phi thành vật nhiễu’ kì này, trả lời không được đừng hòng tôi mặc thiết kế của cô nhé.”
Trình Nghi Triết lạnh mặt nhìn Ảnh Nhi mặt mày hớn hở, “Cứ ép uổng người ta.”
Tây Thuần thích thú, “Được tôi nhất định sẽ xem, thế nói về cái gì?”
Ảnh Nhi thần thần bí bí, “Xem mắt, cô gái chưa lập gia đình như cô nhất định phải tham gia, muốn không, tôi đăng kí giúp cô nhé.”
Tay phải Trình Nghi Bắc gõ lên bàn, yên lặng.
Ảnh Nhi chỉa qua anh, “Hành động này có ý gì hả? Hay cậu cũng muốn tham gia, ôi suýt quên mất cậu là độc thân hoàn kim nữa! Hay chị đăng kí cho cậu nhé? Cao – Phú – Soái như cậu chắc một dàn cô theo mất.”
Khóe môi Trình Nghi Bắc co quắp, “Cám ơn, khỏi cần.”
“Đừng khách sáo mà, Mạnh đại gia rất tốt, nhất định sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái thích hợp, biết đâu chừng vừa lên sân khấu đã tìm được chân mệnh thiên nữ.”
Trình Nghi Triết nhìn trần nhà, “Hôm nay em nói ít ghê.”
Ảnh Nhi ngồi ngay ngắn, “Em cũng thấy vậy.”
Thức ăn được mang lên, Ảnh Nhi dốc sức thuyết phục mọi người xem ‘Phi thành vật nhiễu’, dùng tất cả lí lẽ thuyết phục.
Mạnh Phi nói: tôi cười người ta mãi, tội nghiệt sâu nặng, giờ đành phải tự cười mình thôi.
Tây Thuần nhìn Trình Nghi Bắc, lòng xúc động, cô không muốn tổn thương người khác, nên tự tổn thương chính mình, cuối cùng cả mình và người đều đau.
Khi mất đi, cô nỗ lực hết mình, để mỗi ngày của mình đều trôi qua trong hạnh phúc, đến giờ cô cũng không muốn mình bỏ lỡ cơ hội theo đuổi hạnh phúc.
Hạnh phúc ấy, có nhớ không nhỉ?
Chẳng biết từ lúc nào sức chú ý của Ảnh Nhi lại quay về với TV, bốn‘Đất nước hạnh phúc’ hiện lên, cô nhìn nó thật lâu, sóng mắt rực rỡ. Có lẽ ngay giây phút này, cô bắt đầu thích chương trình này, cô sẽ không dừng bước để giành được hạnh phúc.
Ảnh Nhi tắt TV, bảo mang rượu đến, sau đó nhìn ba người đang ngây như phỗng, “Ăn cơm đi, cái gì nào?”
Tây Thuần thở dài, “Cô có hài lòng với trang phục hôm trước mang đến không? Nếu có chỗ nào chưa hài lòng, tôi sẽ sửa lại.”
“Đẹp lắm.” Ảnh Nhi đưa Tây Thuần một ly rượu, “Mừng lần hợp tác đầu tiên của chúng ta nào, uống đi!”
Tây Thuần chau mày.
Trình Nghi Bắc nhìn Ảnh Nhi, Ảnh Nhi nhíu mày: muốn uống thay người ta hay gì?
Trình Nghi Bắc coi như không biết gì, nhỏ giọng nói chuyện với Trình Nghi Triết, “Sao chịu đựng được hay vậy?”
“Cái gì chịu được cũng đã chịu hết rồi.” Giọng Trình Nghi Triết kèm theo tủi hờn.
Trình Nghi Bắc cười trên nỗi đau của người khác, “Em tưởng anh là công.”
Trình Nghi Triết đá Trình Nghi Bắc, “Nói lung tung nữa xem?”
“Em thật lòng mà.”
Trình Nghi Triết nhăm mặt, “Không thấy rất đáng yêu à?”
Trình Nghi Bắc ra vẻ bất ngờ, sau cùng hạ quyết tâm, “Anh xác định cảm thụ của mình vẫn bình thường chứ?”
Trình Nghi Triết coi như Trình Nghi Bắc chưa nói gì, nhìn Tây Thuần bị Ảnh Nhi chuốc rượu, lấy lại phong độ, ánh mắt ngạo mạn nhìn qua Trình Nghi Bắc, “Em xác định mắt bình vẫn bình thường chứ?”
Trình Nghi Bắc nhíu mày nhìn về phía Ảnh Nhi, “Muốn uống rượu sao không uống với em nhỉ?”
“Phụ nữ thông minh không nên uống rượu với đàn ông.” Một câu của Ảnh Nhi đã đè bẹp Trình Nghi Bắc.
Trình Nghi Bắc nhếch môi, “Phụ nữ không nên uống quá nhiều.”
Ảnh Nhi chớp chớp mắt, “Chị uống có nhiêu đâu, cậu kiêu ai uống nhiều thế!”
Tây Thuần uống mấy ly, mặt đỏ ao, tầm mắt bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
Trình Nghi Bắc thở dài, nhích qua Tây Thuần, “Ổn chứ?”
Tay Tây Thuần che miệng, gật gật đầu, “Cũng ổn.”
Ảnh Nhi ngồi xiêu vẹo, tay chống cằm, tay lấy đũa gõ vô bát, “Thân mật ghê, có gian tình?”
Tây Thuần nhìn về phía Ảnh Nhi, “Không có…” cảm giác được lực nắm tay của Trình Nghi Bắc tăng thêm, “Cũng thân thiết như cô với Trình tổng vậy đó.”
“Ý cô thân mật như vợ chồng tôi á?” Ảnh Nhi tiếp tục nói những câu làm Tây Thuần xấu hổ.
Trình Nghi Bắc vẫn giữ im lặng, vẫn ngồi cạnh cô, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tây Thuần cười gượng, “Phải.”
Ảnh Nhi không ngờ cô sẽ trả lời như thế, cười tươi, “Hay lắm.”
Trình Nghi Bắc thở phào, khóe mắt dâng lên ý cười, nhưng không đủ chứng minh, “Cơm cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, bọn em đi được chưa?”
Ảnh Nhi chau mày, “Đi tính tiền đi.”
Trình Nghi Bắc ảo não, “Đã lấy thân báo đáp cho anh rồi mà còn chưa hết nợ nữa, bữa cơm này đắt thật.”
Trình Nghi Bắc đỡ Tây Thuần đi, Ảnh Nhi nhìn bóng dáng bọn họ, “Trình Nghi Bắc chết bầm, bà đấy đã giúp cậu ta tới nước này mà còn dám đối đầu với bà đây. Anh nói đi, phụ nữ uống rượu chỗ nào không tốt chớ?”
Trình Nghi Triết ho khan, vốn định nói chiến lượt mới thôi kiềm lại luôn, “Đừng có chấp nhặt với em họ anh, đó giờ nó đâu phải người hiểu lòng người khác.”
Anh uống hớp nước, cứ có cảm giác muốn phun ra.
“Em cũng thấy vậy, nhìn em xem, em hy sinh bản thân vì hạnh phúc của người khác còn đòi gì nữa, thế mà dám nhìn em kiểu đó nữa.”
Chỗ nước trong miệng Trình Nghi Triết cuối cùng cũng được thân mật với không khí.
Trình Nghi Triết đưa Ảnh Nhi rời khỏi đây, Ảnh Nhi đỡ cây nôn ra hết.
Ảnh Nhi cũng chẳng thấy gì lớn lao, cười hi hi nhìn Trình Nghi Triết, “Anh xem em thông minh biết mấy, biết phụ nữ uống say là dễ thu phục nhất, nên mới chuốc Tây Thuần uống nhiều vậy đấy.”
Mày Trình Nghi Triết run rẩy, “Thật tình là không thấy.”
Chẳng biết Ảnh Nhi cho nghe hay không, bận nôn nên không nói tiếp được.
Trình Nghi Triết lui lại vài bước, sợ cô nôn trúng mình, khoanh tay vui sướng nhìn người ta khổ sở, “Tửu lượng dở mà bày đặt, chưa ăn gì mà uống rượu, biết hay chưa hả?”
Ảnh Nhi trừng mắt liếc anh, anh trừng lại, “Nhớ cảm giác này đi, sau này không được để như thế nữa, coi em còn dám không.”
“Anh chỉ giả bộ bị ức hiếp trước mặt người khác thôi, quay lưng lại toàn ức hiếp em thôi.”
Trình Nghi Triết đưa khăn cho cô, “Anh đã hy sinh hình tượng tới mức đó rồi thì sau lưng phải để anh bắt nạt lại chứ nhỉ?”
“Toàn tàn phá thân thể em.”
“Em bị tàn phá thân thể vẫn đỡ hơn anh bị tàn phá tinh thần.”
Sau đó Trình Nghi Triết nhét Ảnh Nhi vào xe, nghênh ngang lái xe đi.
Bên này Tây Thuần xiêu vẹo trên xe, Trình Nghi Bắc lấy điện thoại trong người cô ra, gọi cho Trần Tư Dao bảo hôm nay Tây Thuần không đến bệnh viện được, sẵn tiện hỏi thăm tình hình của Lý Tuệ Hiền.
Trình Nghi Bắc cầm điện thoại trong tay, nhìn cô yểu xìu. Sờ vào mặt cô, nóng hổi, tửu lượng của cô quả thật quá tệ.
Lát sau, anh xuống xe, đỡ Tây Thuần ra ngoài, bực bội, Ảnh Nhi cứ ép người ta uống rượu, giờ ngấm rượu rồi.
Anh ôm cô xuông xe, vào thang máy lên lầu.
Vừa vào nhà liền ôm cô vào phòng. Đặt cô trên giường, đặp chăn, rả rời chuẩn bị về.
Đột nhiên tay cô níu tay anh, “Đừng đi mà.”
Anh dừng lại.
“Đừng đi mà.”
Nỗi nhớ như bừng cháy, bởi cô là người nội tâm, có thể nói được câu này cũng đã làm xoa dịu tức giận trong anh, anh xoay người lại, khom người xuống nhìn cô. Tay cô nắm rất chặt, anh cũng không định tránh.
“Đừng bỏ em đi mà.” Tiếng cô nhỏ nhẹ.
Đừng đi á? Thật không muốn anh đi ư?
Anh chau mày, “Thế sao em nỡ chúc anh với người khác thiên trường địa cửu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]