Tây Thuầnthử đi an ủi Bàng Nhã nhưng cũng vô ích. Bàng Nhã thật sự là người rấtquật cường, nói tuyệt thực là tuyệt thực, Trình Dục Bắc không nề nà nữa, hết cách đành đi làm thủ tục xuất viện.
Về ngôi nhàđơn giản mộc mạc, Bàng Nhã cũng kiên quyết không ăn những thứ mắc tiềncủa Tây Thuần. Tây Thuần lột nho cho cho bà, bà ăn nhiều nhất là 1 quả,sau đó bắt Tây Thuần cũng phải ăn.
Tây Thuầnhết cách, nhưng phải thừa nhận sự nhờ cứng đầu quật cường này mới có thể khiến một người phụ nữ cam đảm không quan tâm tới những lời đồn nhảmkhông hay mà nuôi Trình Dục Bắc lớn khôn.
Sức khỏeBàng Nhã ngày một tệ hơn, Tây Thuần và Trình Dục Bắc ngày nào cũng bồibên bà, nghe bà giảng giải đạo lí, nói chuyện chuyện phím với bà.
Có một lần, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất Tây Thuần thấy Trình Dục Bắc nổi điên.
Anh cầm điện thoại, tức đển nỗi tay nổi gân xanh, run rẩy. “Ông còn không chịu đếngặp mẹ ư? Mẹ chờ ông lâu lắm rồi, dù bây giờ vẫn đang chờ ông ông cũngkhông chịu đến nhìn mẹ hả?”
“Mẹ đã đợi ông, bà không chờ nổi nữa.”
“Mẹ chịu đựng lâu lắm rồi, không cầm cự nổi nữa đâu.”
Sức khỏeBàng Nhã đã cạn kiệt tới cùng cực, bây giờ đã không còn sức chống đỡ,chẳng qua là muốn đợi người đàn ông đó, nhưng ông ta lại không chịu đếnnhìn bà lấy một lần, cho dù sinh mệnh bà bây giờ mong mảnh đến cùng cưc.
Tây Thuần từ xa nhìn anh, giây phút đó, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-ket-hon-khong-tinh-yeu/2615191/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.