Chương trước
Chương sau
Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Trình Nghi Bắc uống say, Lý Thiệu Nham tốt bụng đưa họ về, Lý Thiệu Nham sớmđã thèm nhỏ dãi chiếc Ferrari của Trình Nghi Bắc, dại gì bỏ qua cơ hộicưỡi nó chứ. Vì thế vô cùng thỏa mãn ngồi vào ghế lái, đảo mắt nhìn mặthai vị phía sau.

Phẩm chất uống rượu của Trình Nghi Bắc rất tốt, uống rượu nhưng không làmbừa hay la hét ồn ào, chỉ ngoan ngoãn ngủ vùi. Dựa đầu vào đùi cô, trông rất đáng yêu. Tây Thuần nhìn bộ dạng vô hại của anh, trông như đứa trẻ, nghĩ vậy rồi cười rộ lên.

Lý Thiệu Nham thầm mắng trong lòng, quả là tai họa, rõ ràng không phảixinh đẹp khuynh thành, nhưng cười tươi như vậy thật đúng là mê hoặcngười ta mà.

Nhưng cũng không bỏ qua tinh thần bát quái: “Mà này, hai người quyến rũ nhau thế nào vậy?”

Dứt lời mới thấy hình như mình dùng từ hơi ngộ…

Tây Thuần nhìn lên Lý Thiệu Nham: “Anh muốn em trả lời anh thế nào?”

“Trả lời thật lòng”.

Tây Thuần suy nghĩ một lát: “Đúng là phải nói ra sự thật nhỉ. Nhưng mà xinlỗi nha, sự thật đó là… em không định kể cho anh biết”. Nét mặt còn thểhiện sự nuối tiếc.

Ở chung với Trình Nghi Bắc lâu ngày, cũng nhiễm luôn cách nói chuyện của anh.

Từ lâu Lý Thiệu Nham đã nghe nói Trình Nghi Bắc có một chỗ an nhàn thoảimái bên ngoài, nhưng không nghĩ là chỗ này. Vì thế anh nhiệt tình dìuTrình Nghi Bắc lên, muốn khám phá từng ngóc ngách. Tây Thuần mặc anhnhiệt tình, tốt thôi, mình đỡ tốn công.

Vào đến nhà, Lý Thiệu Nham phát huy tinh thần chuyên nghiệp của mình, đánhgiá từng phòng một. Phòng tắm bàn chải đánh răng, tất tần tật đều đầyđủ, xem ra hai người này đã ở chung từ lâu rồi. Đáng tiếc anh chẳng biết gì, đúng là uổng phí tinh thần bát quái của anh.

Lý Thiệu Nham đạt được âm mưu mới chậm rãi rời đi, còn không quên mượn Tây Thuần chiếc Ferrari để về nhà, lấy cớ anh không lái xe đến, giờ này hẳn không đón xe được. Tây Thuần vốn định nói ra đến cổng Vân Nguyệt, chỗđó có nhiều số điện thoại gọi taxi, xong lại thôi, người này làm gì màkhông xe để về.

Lý Thiệu Nham vừa đi, Tây Thuần liền vỗ vỗ mặt Trình Nghi Bắc: “Giả ngủ không phải là bé ngoan đâu”.

Trình Nghi Bắc đẩy tay cô ra: “Không thích người khác chạm vào mặt anh”.

Tây Thuần lạnh mặt, lại càng hăng say. Trình Nghi Bắc bắt được tay cô: “Không nghe anh nói à?”

“Ai bảo anh giả say?”

“Nếu không thế em nghĩ bọn họ cho em về?” Anh ngồi dậy, xoa xoa trán.

Tây Thuần lại gần anh, hôn lên trán anh.

Trình Nghi Bắc ngẩn ra, trong ấn tượng của anh, cô hiếm khi làm vậy.

“Hôi quá, đi tắm đi”. Tây Thuần cười cười, không tự nhiên quay đi.

Trình Nghi Bắc khôi phục tinh thần, cũng mỉm cười, sau đó đứng dậy lấy quần áo.

Tắm xong, anh yên lặng ôm cô ngủ. Trước kia anh thật sự không biết mìnhthích ôm cô ngủ, cơ thể mềm mại, cực kì thoải mái khoan khoái. Động tácanh nhẹ nhàng, không để cô thấy gò bó, thế nên mới không thấy cô phảnkháng hay chống cự.

Nửa đêm, trong tay trống rỗng, anh mơ mơ màng màng lần mò bên kia, nhưngcũng rỗng tuếch. Trình Nghi Bắc giật mình tỉnh giấc, trên giường vẫn còn hơi ấm của cô. Anh đứng dậy, bật đèn phòng khách. Đến gần mới thấy côđang uống nước.

Sống cùng cô khá lâu, dường như anh cũng đã quen thuộc với tật uống nước của cô. Tỷ như cô không thích uống nước khoáng, chỉ thích uống một hươngvị. Bắt đầu từ lần anh mua nước ép nho cho cô, hầu như đến giờ cô vẫnuống loại đó. Không biết bởi do thói quen hay do yêu thích vị này, vìvậy anh mua cả thùng về, phòng khi cô khát nước khỏi phải đến siêu thịxa tít mua.

Cô uống xong một ngụm mới quay qua nhìn anh: “Sao không ngủ tiếp? Em đánh thức anh à?”

Anh lắc đầu, sẵn tay lấy chai nước cô vừa uống, uống một ngụm, hiếu kì tạisao cô thích vị này. Anh chỉ uống nước khoáng, chẳng thích loại đồ uốngcó vỏ ngoài màu mè thế này, vậy mà lúc này anh lại vô cùng hiếu kì.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, mỉm cười không nói gì.

Vị cũng không có gì đặc biệt, không hiểu sao cô lại thích. Hết hứng thú, lôi cô đi ngủ tiếp.

Sau khi Trình Nghi Bắc bước vào Bắc Ích, công việc của anh hình như rất bận rộn, sáng sớm đã rời nhà, bình thường hơn mười hai giờ đêm mới về. TâyThuần đau lòng cho anh, cơ thể anh khá gầy, cứ tiếp tục thế này khôngbiết sẽ ra dạng gì nữa.

Dường như thấu được lo lắng của cô, sau khi ăn sáng xong, anh sẽ hôn lên trán cô: “Yên tâm đi, qua thời gian này sẽ ổn lại thôi”.

Cô không biết anh gặp khó khăn gì trong công ty, cũng biết bản thân khônggiúp được gì. Cô thấy bản thân mình rất vô dụng, chỉ biết ăn với ngủ,chẳng biết làm gì cho anh.

Cũng may Trầm Thính gọi điện tới. Cô thấy mình rất may mắn, có thể sống cùng một thành phố với cô bạn trung học này.

Hình như Trầm Thính gầy đi chút ít, đeo kính khoe với Tây Thuần.

“Biết tớ hẹn cậu ra đây làm gì không?” Trầm Thính ra vẻ thần bí.

Tây Thuần đối với bộ dáng thần thần bí bí của cô không hề có hứng thú: “Chuyện lớn gì đây?”

“Biết tớ vừa gặp ai không?”

“Ai?”

Trầm Thính cười: “Em gái sắc nước hương trời của cậu?”

Tây Thuần hết cười nổi: “Cậu gặp nó ở đâu?”

Hơn hai năm qua Tây Thuần chưa gặp Trần Tư Dao, tính nó thích làm theo ýmình, không đếm xỉa tới ai. Rời nhà cũng không nói một tiếng, nói đi làđi, để lại mọi thứ cho cô và mẹ. Nhiều lần mẹ điện thoại nhắc tới nó,nếu bản thân không có câu trả lời thỏa đáng chắc chẳng dám nhận điệnthoại mẹ gọi nữa.

“Biết tập đoàn Vân Đoan không?”

Tây Thuần gật gù, tập đoàn Vân Đoan vốn phát triển ở nước ngoài, có tin đồn Vân Đoan đang bắt đầu thâu tóm thị trường trong nước, chỉ là đến nayvẫn chưa thấy động tĩnh gì. Nhưng bắt đầu từ năm rồi, trong thời gianngắn chiếm lĩnh không ít thị trường, ngay cả tổng giám đốc Vân Đoan Diệp Húc Đình nay cũng quay trở lại, tự mình xử lý thị trường nội địa.

“Tớ thấy Trần Tư Dao ở đây, hình như đến phỏng vấn”.

Tây Thuần hơi nhíu mày, tập đoàn Vân Đoan lớn thế kia, chắc chắn yêu cầutrình độ cũng như bằng cấp rất cao, sao Trần Tư Dao có thể dự tuyển.Nhưng đây mới giống tính cách Trần Tư Dao.

“Lần sau mà gặp nó… Bảo nó liên lạc với tớ”.

Trầm Thính gật đầu, thở dài: “Em gái cậu dù đứng chỗ nào cũng trở thành tâmđiểm. Người đến ứng tuyển không đến tám trăm cũng hơn một ngàn. Nhưngchỉ liếc mắt một cái đã biết là nó. Đúng thật là người đẹp chói mắt”.

Tây Thuần chẳng thấy vui vẻ gì, từ xưa hồng nhan thì bạc mệnh, hay nói mỹnhân các triều đại xưa mấy ai được sống hạnh phúc? Cô cười cười, tráchbản thân nghĩ quá nhiều.

Tuy Trần Tư Dao không sống theo bất kì khuôn phép nào, nhưng cũng biết tựchăm sóc bản thân, sẽ không để bản thân phải chịu thua thiệt, suy nghĩnày làm Tây Thuần yên tâm hơn nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.