Đối với Cẩn Ngôn, Đông Uyển có bao nhiêu quen thuộc, y tự mình biết rõ.
5 năm lạnh lẽo quanh quẩn ở tòa biệt viện này đã khảm vào Cẩn Ngôn một ấn tượng thật sự khó phai.
Đông Uyển, đúng như cái tên của nó. Nơi này đến một con chuột cũng không có, dường như chỉ có mình y cô cô độc độc vùi mình ở đây.
Y thật sự không nghĩ tới rằng, sống lại một đời, quẩn quanh như thế nào lại quay về ngay đúng điểm xuất phát.
Kiếp trước, Cẩn Ngôn bắt đầu từ Đông Uyển, kết thúc ở Hồng Hoang Vực.
Toàn bộ thời gian, chỉ vỏn vẹn 7 năm.
7 năm, nam nhân kia đem tất cả những gì khổ đau của tiện nhân đó gán hết lên người y. Bắt y trải qua hết thảy uất nhục đau đớn đến thừa sống thiếu chết mà hắn mang lại.
Đáng cười thay cho y năm đó ngu ngốc, cái gì khổ cái gì đau đều không quan tâm, vui vẻ thật tâm mà nhận. Đối với y năm đó, chỉ cần là thứ Thương Kỳ Quân đưa cho, thì sẽ hảo hảo nhận lấy, hảo hảo giữ gìn thật tốt. Yêu hắn đến mức có thể móc tim ra cho hắn cũng được.
Chỉ đến khi Cẩn Ngôn chứng kiến lần lượt phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội cùng 3000 tộc nhân Phong Từ Gia từng người một ngã xuống trước mắt, máu chảy lênh láng thành sông nhuỗm đỏ cả nguồn nước Thiên Thừa Quốc, y mới choàng tỉnh ngộ, nhận ra bản thân đã lún sâu sai lầm đến nhường nào.
Y quá si tình hèn mọn, hi sinh quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-hoa-thieu-nien-va-con-meo-trang-cua-han/2698950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.