Chương trước
Chương sau
Tôi giật cả mình, ngọn nến bỗng dưng bừng cháy không phải là hiện tượng bình thường, tôi lập tức ý thức được ngôi miếu này có gì đó kỳ quái, bèn nắm tiểu hồ ly trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Tiểu hồ ly hình như không hề sợ, nhìn thấy 2 cây nến tự cháy, vẫn rất vui vẻ. Lúc tôi ôm nó chạy thẳng ra ngoài, nó cứ cọ vào người tôi, dường như quan hệ giữa hai ta càng thêm thân mật.
Chạy được một đoạn, tôi bèn dừng lại, chậm rãi đi xuống chân núi, ở trong núi mấy năm, tôi không ít lần đụng độ sự kiện linh dị. Người già trong thôn nói, quỷ cũng sẽ không chủ động tìm người gây phiền phức, trừ phi là hành động của người mạo phạm hoặc cản trở quỷ, quỷ mới tìm người gây phiền phức.
Vừa rồi ngọn nến tự cháy, chắc chắn không phải do con người gây ra, tôi đoán là vì tôi đã ngủ trong miếu cả đêm, cản trở quỷ trong miếu, nên mới để ngọn nến tự cháy hù dọa, để tôi nhanh chóng biến đi.
Thật ra vừa nghĩ như thế, đám quỷ này cũng không quá đáng sợ, dù sao cả đêm hôm qua bọn họ cũng không hù dọa tôi, đến ban ngày mới doạ chút chút, đã vô cùng nhẹ tay rồi.
Tôi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, vẫn ôm tiểu hồ ly, khẽ hát đi xuống núi.
Đi thẳng về thôn, mọi người đều đã thức dậy làm việc bình thường, đàn ông trồng trọt, hoặc lên núi săn thú, phụ nữ ở nhà nấu cơm giặt giũ, cuộc sống vô cùng thanh bình.
Tôi về tới trước cửa nhà mình, trùng hợp nhìn thấy quả phụ Tôn Tiểu Xảo ở nhà bên đang đi lại gần.
Quả phụ goá chồng mấy năm rồi, còn rất trẻ, chỉ mới 25-26 tuổi, rất nhiều đàn ông trong thôn đều muốn cua ả, nhưng cũng không biết quả phụ này mắc cái chứng gì, đối với đàn ông trong thôn đều không nóng không lạnh, nhưng lại rất lả lơi với tôi.
Thân hình của Tôn Tiểu Xảo khá ngon, cũng thuộc top gái ngon hàng trong thôn, chỉ kém hoa khôi thôn Phương Phương một bậc, nhưng vì ả là quả phụ, hơn nữa lớn tuổi hơn tôi nhiều, nên tôi cứ thấy thế nào ấy, không ưa ả mấy.
"Cưng vừa đi đâu vậy? Sáng nay chị gõ cửa thì không thấy ai trả lời. Cưng có quần áo bẩn không, có thì cứ đưa cho chị nha, chị giặt giúp cưng hihi." Tôn Tiểu Xảo cười nói với tôi, từ ngôn ngữ, đến vẻ mặt đều tràn ngập khiêu khích.
Tuy tôi không ưa ả, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là thằng nhóc mới 20 tuổi, lớn như vậy nhưng chưa từng được chạm vào phụ nữ, bị người phụ nữ dáng ngon như vậy trêu chọc thì chịu đời sao thấu.
"À, hôm qua em mới giặt hết quần áo rồi, không dám phiền chị." Tôi cười đáp lại ả.
Tôn Tiểu Xảo thấy ta nói như vậy, vẫn chưa chịu đi, ngược lại tiến lên, dán sát vào cơ thể của tôi, hai cục thịt tròn trước ngực ả không ngừng cạ quẹt vào tôi, khiến toàn thân tôi nóng bừng như lửa.
"Thế hở cưng, cưng có rảnh không nè, mấy ngày gần đây chị cứ buồn buồn sao đó, hay là chúng mình vào phòng tâm sự chuyện người lớn nha."
Tôi muốn từ chối a, nhưng làm sao cũng không mở miệng nổi, tôi biết nếu mình chấp nhận cho ả vào nhà thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa thật ra tôi cũng có chút… chờ mong chuyện đó, nhưng nếu để người trong thôn biết, nhất là những kẻ có thù với tôi như Trần Nhị Bì, e rằng tôi khó mà sống yên trong thôn.
Tôn Tiểu Xảo thấy tôi im lặng, sắc mặt còn có chút xấu hổ, bèn nắm lấy tay của tôi, kéo tôi vào trong phòng. Tôi đang định mở miệng từ chối ả, tiểu hồ ly trong ngực đột nhiên vùng khỏi tôi, sau đó cắn vào cánh tay của Tôn Tiểu Xảo.
Tôn Tiểu Xảo đau đớn kêu một, chợt rụt cánh tay của mình trở về, sau đó bực bội nhòm tiểu hồ ly, giơ tay lên muốn đánh nó.
Tiểu hồ ly phản ứng rất nhanh, cắn Tôn Tiểu Xảo xong lập tức chui vào lòng của tôi, Tôn Tiểu Xảo muốn đánh nó, tôi bèn né tránh, khiến ả đánh hụt.
"Con súc sinh chết tiệt, cưng làm gì vậy nha, cưng nói coi cưng mang hồ ly về nhà làm gì." Tôn Tiểu Xảo mất hứng nói.
"Em chỉ sống một mình, nên muốn tìm bạn. Chị, chị nhanh đi tìm thày thuốc khám xem có bị gì không, em không phiền chị nữa."
Thấy Tôn Tiểu Xảo rút tay về, tôi thở dài một hơi, cũng phải cảm ơn tiểu hồ ly cắn ả, nếu không... hôm nay e rằng tôi không chế chống lại sự dụ dỗ của Tôn Tiểu Xảo.
Tôn Tiểu Xảo hình như còn muốn nói điều gì đó với tôi, nhưng cũng đành thở dài, xoay người rời đi.
Tôi nghe thấy ả nhỏ giọng thì thầm một câu "có hàng ngon mà không biết hưởng", nhưng cũng không mấy để ý, ôm tiểu hồ ly đi vào nhà.
Lúc cha còn sống từng dặn dò, bảo tôi nếu có cơ hội nhất định phải rời khỏi cái thôn này, đi nhìn thế giới bên ngoài. Cha còn nói cho tôi biết thế giới bên ngoài rất thú vị, thú vị hơn cái thôn nhỏ vùng núi này cả vạn lần, nhưng thế giới bên ngoài cũng có rất nhiều cám dỗ, nếu như ngay cả cám dỗ của Tôn Tiểu Xảo cũng không qua được, vậy tương lai rời thôn, chỉ sợ không thể sinh tồn nổi.
Tôi tìm ra mấy khối gỗ, làm một cái ổ đơn giản cho tiểu hồ ly, để vào trong đó một bộ quần áo cũ, làm giường cho tiểu hồ ly.
Tôi bỏ tiểu hồ ly vào trong đó, hình như nó không hài lòng lắm với cái giường do tôi làm cho nó, sau khi ghét bỏ nhìn thoáng qua, bèn leo thẳng lên giường của tôi.
Ta cười nhìn nó, nói: “Sao thế, chẳng lẽ bé muốn ngủ cùng anh sao?"
Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó đi tới giữa giường, nằm xuống, như đang ở tuyên bố sau này cái giường này chính là của nó.
Nhân gian đều nói hồ ly thông linh, không ngờ tiểu hồ ly này quả thật có linh tính, lại biểu hiện loại hành vi này với tôi. Hơn nữa tôi luôn cảm thấy nó có thể nghe hiểu lời nói của tôi, biểu cảm thỉnh thoảng lộ ra không có gì khác nhân loại.
"Nếu đã vậy, thì bé cứ ngủ cùng anh."
Tôi vừa nói như vậy, trên mặt của tiểu hồ ly lộ biểu cảm hài lòng, đi tới cọ vào người tôi.
Vết thương trên chân của tiểu hồ ly vẫn lành hẳn, bước đi cũng tập tễnh, những nuôi khoảng hai ngày chắc sẽ lành lại thôi.
Thấy vết thương trên đùi của tiểu hồ ly, tôi lập tức nổi giận, thằng khốn Trần Nhị Bì luôn gây sự với tôi, ngay cả chuyện Tôn Tiểu Xảo nhiệt tình quá mức với tôi, gã cũng thấy ngứa mắt, cứ luôn lấy chuyện này nói móc tôi.
Ta và tiểu hồ ly ở đang chơi đùa, thì đột nhiên nghe bên ngoài có người kêu tên của tôi.
Giọng nói này nghe rất giống của Trần Nhị Bì, hơn nữa giọng điệu có phần ác ý.
Tôi vội ngồi dậy, ôm tiểu hồ ly ra khỏi nhà, thấy kẻ bên ngoài quả nhiên là Trần Nhị Bì.
"Hà Như Thị, mau trả con hồ ly do tao bắt được lại đây, mày cướp con mồi của tao, thì có tài cán gì chứ!"
"Sủa cmm, rõ ràng do tao nhìn thấy trước, mày dựa vào cái gì nói do mày bắt được?"
"Mày có đưa hay không! Không đưa thì hôm nay ông nội mày chắc chắn sẽ tha cho mày"
"Không đưa!"
Tôi trừng mắt nhìn Trần Nhị Bì, xem gã giở được trò éo gì.
Trần Nhị Bì thấy tôi không chịu nhượng bộ, bèn móc từ trong ngực một quả pháo kép*.
.
.
.
.
.
*pháo kép: 二踢脚: một loại pháo truyền thống, thường dùng trong cưới, hỏi, lễ tưởng niệm… Khi nổ sẽ bay thẳng lên trời..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.