Lý Thanh Hung hết sức ngạc nhiên về con người trung niên đó. Chàng thầm nghĩ :
“Kỳ lạ thật, tuổi tác mới chừng ấy sao thằng nhỏ này lại gọi bằng ông nội, giọng nói và cử chỉ của người này chắc là bạn của Bách Cầm Thần Quân. Nhân vật này mình chưa nghe nói trong võ lâm bao giờ. Rất giống vị.... nhưng tuổi tác lại không phải”, chàng nghĩ như vậy nên chắp tay nói :
- Vãn bối mãn phép xin hỏi đại danh?
- Lão phu họ Vạn tên Niêm Lỗ.
- À! Té ra là Vũ Nội tam kỳ Vạn tiền bối, vãn bối đã được nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới được hân hạnh gặp mặt.
Đột nhiên, thằng nhỏ đó la lên :
- Ông nội! Bách Cầm thúc thúc không có ở nhà, làm sao con học được “Bách Cầm chưởng” hay là mình về rồi chờ khi khác sẽ đến.
Lão Vạn tức giận thằng nhỏ vô cùng, quay lại mắng :
- Đồ tiểu qủy! Tới cũng là ngươi, về cũng là ngươi. Coi chừng rồi sau ta không dắt đi nữa đó.
Thằng nhỏ nghe ông nội nói thế, lùi lại mấy bước, le lưỡi hả miệng ra vẻ sợ sệt.
Đặng Thu Huệ thấy cử chỉ của thằng nhỏ, không thể nhịn cười.
- Tiểu quỷ, tới đây rồi hảy ở lại chơi vài ngày rồi hãy về. Ta sẽ tặng người hai con chim nhỏ.
Thằng nhỏ nghe nói thế, mừng ra mặt, nói vội.
- Thật đấy.... nhé? Được rồi, tôi ở lại.
- Tiểu quỷ! Ngươi còn không mau cám ơn cô cô, Bách Cầm cư tức là nơi nuôi trên trăm loại chim thú, Cô cô lại tiếc với ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-guom-tuyet-ky/54881/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.