Trời khuya. Trăng sáng lờ mờ!
Bên đỉnh cao, một cây tùng già đứng trơ trơ giữa màn sương bạc, thỉnh thoảng lắc theo gió, thở hắt ra tíêng “xì xào” như cố sức phá tan cảnh vắng lặng hãi hùng của rừng sâu.
Lặng lẽ quá! Âm u quá! Khiến người ta có cảm giác như đây không phải là một nơi của thế giới loài người.
Thế mà dưới gốc cây cổ thụ, cây thông cằn cỗi kia lại phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc não nề của một đứa bé lên năm bị mất mẹ.
- Mẹ ơi! Sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ con sống cô quạnh.
Tiếng khóc vang ra, loãng dần trong không gian cô tịch.
Bóng tối chập chùng, và cứ chốc chốc tiếng than khóc lại vang lên để rồi không có một lời đáp lại.
Đứa bé quần áo trắng nõn, một gương mặt thông minh, dáng hình thon thon, trên đôi mắt động nỗi buồn khôn tả.
Nhìn vào lối phi thân nhẹ nhàng của nó, đủ biết nó không phải là một đứa nhỏ tầm thường. Mới năm sáu tuổi đầu mà đã có một võ công phi phàm, và một lòng bạo dạn ít ai bì kịp.
Bên sườn núi xa, xuất hiện một căn nhà lá. Màn sương đêm ôm lấy phủ lên một màu sửa đục.
Đứa bé thoăn thoắt chạy về phía ấy. Bỗng một tiếng gọi phát ra làm rung chuyển cả một vùng.
- Hùng nhi!
Một ông lão, đầu tóc bạc phơ đã đứng trước ngôi nhà tự bao giờ, đôi mắt phát ra một luồng nhãn quang sáng rực.
Đứa bé lao vào lòng ông lão khóc sướt mướt gọi lớn :
- Sư phụ! Sư phụ!
Ông lão cảm động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-guom-tuyet-ky/54871/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.