Mai Hoa Thần Kiếm biết không thể núp mãi được nữa, nên cất tiếng cười ha hả.
Lý Thanh Hùng cũng đồng thời đứng dậy với Lục Ngọc Hoa.
Lý Thanh Hùng vì bị thương lại thêm ngây ngất qua một trận cho nên toàn thân bủn rủn, đã yếu sức lại càng yếu hơn nữa.
Lục Ngọc Hoa phải đỡ sau lưng chàng, rồi cả ba từ từ bước ra khỏi bụi rậm, lên ngựa tiến về phía mé rừng.
Con ngựa của Lý Thanh Hùng què mất một giò, nên đi cà nhắc.
Ba người đang xăm xuôi đi ra thì Ngân Nguyệt sư thái đã phát giác được, cười lên một tràng lành lạnh, nói :
- Ồ! Ta ngỡ là ai té ra là Vương đại hiệp Mai Hoa Thần Kiếm! Có lẽ đại hiệp cũng biết lý do ta đến đây chớ?
Mai Hoa Thần Kiếm cũng cười hì hì đáp :
- A! Tốt lắm! Lão phu bất tài chẳng ngờ lại có nhiều người ở đây đón đợi như vậy thật hân hạnh vô cùng.
Dứt lời, Mai Hoa Thần Kiếm lại thoáng thấy sau lưng Ngân Nguyệt sư thái còn có thêm lão già họ Mách nữa.
Mai Hoa Thần Kiếm tiếp lời :
- Ta không ngờ hôm nay lại có dịp tương ngộ với Mách huynh! Ha... ha...! Bầu trời rộng nhưng không có chỗ nào ngăn cách nổi! Chúng mình lại gặp nhau rồi.
Lão già họ Mách bước tới ba bước, vuốt hàm râu cong, cười lớn :
- Trí nhớ của Vương lão huynh quả đã tinh vi. Cách mặt nhau trên bốn mươi năm rồi, Vương lão huynh còn nhớ được kẻ hèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-guom-tuyet-ky/2343634/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.