Lý Thanh Hùng thoáng thấy trên bàn có một tấm giấy và một cây trâm.
Chàng vội đánh lửa đốt đèn, xem qua tấm giấy thì bỗng chàng hét lên một tiếng, và lẩm bẩm :
- Thôi! Thế là hết!
Nguyệt Lý Hằng Nga thấy vẻ mặt sững sờ của Lý Thanh Hùng không hiểu tại sao, nàng vội ghé mắt nhìn vào tấm giấy thì thấy đó là một bức thư.
Phải! Chính là bức thư vĩnh biệt.
Bức thư này chính tay Đặng Mỹ Huệ đã viết như sau :
“Hùng ca, Từ khi bị bắt đi, em đã có ý định quyên sinh để bảo tồn thanh danh cho đồng đạo. Tuy nhiên, em không thể tự hủy diệt mà không thấy mặt anh lần cuối cùng.
Do đó, em đã cố sống cho đến ngày hôm nay.
Em được Tăng Thiện trưởng lão thương tình cứu em ra khỏi hang cọp, và chỉ cho em biết tung tích của anh. Em đã bỏ một thời gian khá lâu, mới tìm gặp được anh.
Nào ngờ, ngày gặp nhau lại là ngày đoạn trường.
Anh đã có người yêu, một người tài sắc siêu quần.
Con tim anh đã gởi trọn cho người đẹp kia rồi!
Phận em hèn mọn xấu xa! Em không trách anh đổi lòng, chỉ tiếc là anh đã quên em từ lâu mà êm vẫn còn luôn luôn thương nhớ đến anh mãi.
Vậy từ nay, em sẽ tìm đến một nơi núi sâu rừng thẳm, tìm một ngôi chùa hoang vắng, xa hẳn loài người để cho thời gian phôi pha kiếp sống thừa này.
Cô gái bạc mệnh.
Đặng Mỹ Huệ.”
Nguyệt Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-guom-tuyet-ky/2343620/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.