*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngài Sở, bên trong không một bóng người!”
“Ngài Sở, chúng ta bị bao vây!”
“Ngài Sở, tôi không thể truyền thông tin cho ngài!!”
Viên đạn xẹt qua tai, mọi người xung quanh không ngừng ngã xuống, Sở Hành cầm súng lao ra từ sau boongke. *1
Thông tin bị sai…? Sao có thể như thế được?
Anh nằm vùng ba năm, cẩn trọng từng li từng tí, chưa bao giờ lộ diện ở bất cứ đâu.
Sai chỗ nào? Rốt cuộc là sai chỗ nào?!!
“Được rồi, kết thúc thôi.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau, Sở Hành chưa kịp phản ứng, mắt đã tối sầm, không thấy gì nữa.
Lông mi dài khẽ rung lên, anh tỉnh lại, chân tay bị xích trói chặt.
Trước mặt là một căn phòng được trang trí giống trong khách sạn, đèn chùm cổ điển tinh xảo tỏa ra ánh vàng ấm áp, bàn ghế màu trắng và giường sạch sẽ không một hạt bụi, rèm cửa dài chấm đất bị gió thổi bay lên, bên ngoài đang là ban đêm, cây cối xào xạc, có vẻ trời sắp mưa.
“Tỉnh rồi?” Cửa được mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo ngủ màu nhạt tiến vào.
Cả người Sở Hành cứng đờ, mặt vô cảm nhìn hắn.
“Chỗ này… Có đau không?” Chu Diệc Thần hỏi, bàn tay trắng nõn sờ chỗ da đỏ lên vì bị xích.
“Cậu định làm gì?” Sở Hành cảnh giác nói: “Giam cầm tôi, vì không muốn tôi chết một cách đơn giản ư?”
“Tiền bối… Anh thật sự quên em rồi sao?” Vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-giao-nhau/883965/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.