Chương trước
Chương sau
Không riêng gì nhóm học viên ngồi trong phòng VIP, tại khán đài lúc này hiện đang ồn ào như chợ vỡ, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới võ đài nơi Cao Cường vừa mới lững thững bước lên.

Ngay cả bản thân Lương Siêu Quần hiện giờ cũng vô cùng hối hận vì đã làm hơi quá trớn.

Bởi trên thực tế, giữa Tán Tiên và Địa Tiên không đơn giản chỉ là sự chênh lệch một tầng đại cảnh giới. Đúng hơn là cách biệt trên trời dưới đất, thuộc về phạm trù khác nhau hoàn toàn.

Vả lại Tán Tiên chỉ là giai đoạn chuyển hóa chân nguyên thành tiên nguyên, bản chất có phần nửa nạc nửa mỡ, cần phải đột phá Địa Tiên thì mới biến hóa thành tiên nguyên đích thực.

Để mà nói thì kỹ xảo dù tốt đến mấy cũng không bù đắp nổi thực lực hơn thua về chất lượng thế này.

Thế nhưng mọi việc đã lỡ, hơn nữa trông Trương Mẫn không có vẻ gì là đang lo lắng.

Sau cùng Lương Siêu Quần dứt khoát từ bỏ ý định cho ngừng trận đấu.

Lúc này trên võ đài.

Sau khi trọng tài tại phía dưới hô vang trận đấu bắt đầu, quầng sáng trận pháp phòng hộ nhanh chóng dâng lên, chỉ giây lát liền như chiếc lồng trong suốt bao trùm võ đài.

Cao Cường không vội làm ra hành động, ánh mắt nồng đậm hứng thú nhìn về phía đối thủ.

Gã này khuôn mặt xương xẩu, hình thể cao gầy mảnh khảnh, toát ra thần thái cực kỳ lãnh khốc.

Gã còn sử dụng vũ khí là cặp lưỡi liềm cong vắt sắc lẹm, mang theo khí tức vô cùng lạnh lẽo, như càng tôn lên cái khí chất “sát nhân hàng loạt, giết người không gớm tay”.

Thường thì người có diện mạo thế này đều cầm tinh “kẻ tiểu nhân”, nhưng Cao Cường cảm nhận thấy ở gã tỏa ra phảng phất hơi thở quang minh, thật sự là kỳ quái khó tả.

Trời ban cho ngươi cái diện mạo hung ác, ngươi liền toát ra hơi thở hắc ám thì sẽ phù hợp hơn đấy.

Đứng ở phía đối diện.

Nhớ cái lúc vị lão sư kia tìm đến yêu cầu thượng đài khảo thí một tên nhóc Tán Tiên, Tôn Vương Tử không khỏi có chút áy náy vì khi đó đã to tiếng buông lời xúc phạm.

Tên nhóc này rất không đơn giản, vô hình chung tạo ra cảm giác cực độ nguy hiểm.

Thậm chí Tôn Vương Tử cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, đã thế chân tay lại còn bủn rủn rã rời.

Chính vì nhận thấy đối thủ là kẻ nguy hiểm không hợp lẽ thường, Tôn Vương Tử mới xuất ra lưỡi liềm, khổ nỗi trong tay đã có vũ khí nhưng vẫn chẳng kéo lên nổi chiến ý.

Thậm chí sợ hãi giống như triều cường hung hãn dâng lên, nhấn chìm hết thảy cảm xúc trong lòng.

Đáng nói là đến giờ đối phương vẫn chỉ đứng đó nhìn, chứ chưa hề làm ra bất kỳ động thái nào mang tính chất uy hiếp, chứng tỏ đây là nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng.

Tình huống này chỉ diễn ra khi thực lực giữa hai bên tồn tại khoảng cách không có biện pháp bù đắp.

Khác biệt là Tôn Vương Tử hắn không giữ vị thế của một đầu Hùng Ưng như đã tưởng tượng.

Còn đối phương tưởng chừng là sâu kiến, hóa ra lại là Cường Long bay lượn trên bầu trời.

Với nhiều năm kinh nghiệm vào sinh ra tử tại chiến trường Dị Tộc, Tôn Vương Tử tin tưởng linh cảm của mình còn hơn cha mẹ ở nhà, đây tuyệt nhiên không phải là ảo giác.

Như vậy làm sao đánh?

Trong khi tại ba sàn võ đài khác đã trải qua bốn năm lượt trận, thì Tôn Vương Tử cùng với Cao Cường vẫn còn đứng im một chỗ để mà mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Đến lúc này thì kẻ ngốc cũng đánh hơi thấy hương vị khác thường, bởi vậy chả ai buồn ngó tới ba võ đài kia nữa, toàn bộ ánh mắt đều tập trung nhìn Tôn Vương Tử.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tôn Vương Tử yết hầu nhúc nhích, gian nan nói ra:

“Ta không phải là đối thủ của ngươi, ta xin nhận thua”

Hả..?

Cái đậu phộng gì thếếếếế???

Ngay lập tức những tiếng kinh hô vang vọng khắp trên khán đài cũng như trong dãy phòng VIP, bao gồm cả những nơi có người hiện đang theo dõi qua ti vi cũng thế.

Bởi vì quá đỗi kinh ngạc mà cùng lúc có hàng trăm triệu người buột miệng chửi bới, âm thanh vang dội đến nỗi báo hại Dạ Tuyết Vương Thành rung lắc điên cuồng.

Đủ để hiểu sức mạnh ngôn luận khủng bố kinh dị đến nhường nào rồi đấy.

Trở lại với võ đài.

Cao Cường không thèm đếm xỉa tới ồn ào xung quanh, mắt nhìn đối thủ, cười nói:

“Tiểu tử ngươi giác quan rất nhạy bén, cũng tính là kẻ thức thời. Tuy nhiên, nếu không muốn tự tay đặt dấu chấm hết cho tương lai thì mau bung sức đánh một trận”

“Không đời nào” – Tôn Vương Tử nhanh chân lùi về đằng sau, gân cổ hét thật lớn:

“Ta đã mạnh dạn nhận thua rồi còn gì? Chẳng lẽ muốn đánh ta nằm liệt giường thì mới vừa lòng?”

“Thật ngu xuẩn” – Cao Cường tức giận thầm mắng một câu, sau đó trợn mắt quát:

“Ngươi ăn cái gì lớn lên mà ngu đần quá vậy? Không sợ chưa đánh đã hàng trong lòng lưu lại bóng ma dẫn tới sau này độ kiếp thất bại hay sao? Hơn nữa đây chỉ là võ đài luận bàn, cùng lắm thương tổn nằm vài tháng tĩnh dưỡng, có ai giết được ngươi đâu mà phải sợ?”

“Mấu chốt là đám nhân vật quần chúng đang cho rằng có tấm màn đen bao trùm trận đấu, bản thiếu gia nuốt không trôi cái tiếng xấu này. Tóm lại bắt buộc phải đánh, thậm chí ngươi phải dùng hết sức bú bình, bằng không lần sau gặp mặt liền đem tu vi của ngươi phế đi”

Tôn Vương Tử nghe xong liền lâm vào trầm tư, có điều rất nhanh gật đầu thét lên:

“Ngươi nói chính xác, phải có gan nếm trải khổ đau thì mới có tư cách trở thành cường giả. Hỡi tiểu tử Tán Tiên, để cảm ơn lời cảnh tỉnh vừa rồi, ta sẽ chặt ngươi”

Nói đoạn lời, Tôn Vương Tử khí thế nháy mắt bùng phát dữ dội, hai bàn tay siết chặt lấy cán lưỡi liềm, thân ảnh tức thì hóa thành vệt sáng tựa ánh nắng lao vọt tới.

Thánh họ, tiểu tử này chủ tu quang thuộc tính, thảo nào cứ cảm thấy phảng phất khí tức quang minh.

Cao Cường bất chợt nảy ra ý định, vừa xoay người né lưỡi liềm chém xuống đầu, vừa cười nói:

“Tiểu tử ngươi rất không tệ, liền theo bản thiếu gia chinh chiến khắp thiên hạ thế nào?”

“Bớt nói nhảm” – Tôn Vương Tử tức giận gầm lên, tay phải biến chiêu chém ngang tới ngực đối thủ, chiêu số đủ hung ác, trúng đòn xác định sẽ lập tức xong đời.

Đáng tiếc đối thủ của hắn là Cao Cường có tốc độ cùng với phản ứng đều rất nhanh, sớm đã thụp xuống ngồi xổm, hai tay khoanh lại đè trên đầu gối, vô lại cười cợt:

“Tiểu tử ngươi phong cách chiến đấu không ổn, chiêu nào cũng phóng xuất tiên nguyên bừa bãi thế này chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt, kết cục liền là cá nằm trên thớt”

Thánh họ, thánh họ, cái thánh họ nhà ngươi.

Tôn Vương Tử trong lòng cực độ uất ức, có xúc động muốn khóc.

Rốt cuộc nhịn không nổi, liền biến chiêu chém xuống đầu đối thủ, lần nữa mở miệng gầm lên:

“Phong cách không ổn cái mụ nội ngươi, chính đồ khốn nạn nhà ngươi bắt ta phải dùng hết sức bú bình để đánh còn gì nữa? Có giỏi trực diện tiếp chiêu đừng có né”

Cao Cường giữ nguyên tư thế ngồi xổm xoay người nửa vòng tròn, tàn ảnh lưỡi liềm liền như dải lụa mỏng dính sượt qua trước mặt chém thẳng xuống sàn võ đài.

Cúi nhìn khe rãnh mỏng dính sâu hoắm ngay dưới chân, Cao Cường tặc lưỡi nói:

“Chậc chậc, công kích sắc bén ra phết đấy, ngặt một nỗi thua kém tốc độ là điều đã quá rõ ràng rồi, ngươi còn tiếp cận đánh đơn chiêu như thế để làm cái quỷ gì?”

“Không cần ngươi phải nhắc” – Tôn Vương Tử đáp lại bằng một tiếng gầm vang dội, rồi nhanh tay thu hồi lưỡi liềm, có điều không tiếp tục tấn công mà chạy ra thật xa.

Khoảng cách đôi bên vừa đúng năm mươi mét, lúc này Tôn Vương Tử mới dừng lại, hai chân chùng xuống đứng tấn, hai tay nắm chặt lưỡi liềm vung ra sau lưng.

Đặc biệt là khí thế càng thêm phần sắc bén, dĩ nhiên là muốn xuất ra đại chiêu.

Và rồi chỉ trong một hơi thở, khoảng không tại trên đỉnh đầu Tôn Vương Tử bỗng hiển hiện hàng trăm quang ảnh hình bán nguyệt sáng rực, nhìn vô cùng chói mắt.

Cái này đại chiêu kinh khủng không thể đùa được đâu.

Nếu chưa đột phá Đế Thể trung kỳ, nhất định sẽ bị băm thành thịt vụn.

Cao Cường liền hướng đối phương bật ngón tay cái tán thưởng, nhếch miệng cười nói:

“Muốn chém đầu chém cổ cứ việc chém thoải mái, chỉ có điều đừng dại dột công kích nửa thân dưới. Kẻo làm rách quần của ta thì đừng hỏi vì sao máu lại màu đỏ”

Tôn Vương Tử rất muốn hô lên “ngươi làm ơn nghiêm túc đối đãi một chút”, chỉ là cảm thấy sẽ lãng phí nước bọt vô ích, sau cùng đành gạt bỏ ý đồ mở miệng nói lý.

Thánh họ, gặp phải đối thủ đáng ghét dạng này tâm trạng thật sự quá mệt mỏi.

Có lẽ bị đánh cho một trận không thể tự lo liệu còn thoải mái hơn nhiều.

Tôn Vương Tử thầm nghĩ mà không giấu nổi cơn thịnh nộ, nghiến răng nghe đến ken két, tay nắm chặt cán lưỡi liềm đồng loạt cách không chém ra nhanh như chớp.

Tiếp nối hành động của hắn, hàng trăm quang ảnh bán nguyệt trên không trung liền xé gió bay về hướng Cao Cường, tạo thành những tiếng xiu xiu nghe cực chói tai.

Cơ mà mặt hàng này rất biết vâng lời, dồn toàn bộ công kích tới nửa thân trên.

Cao Cường hài lòng khép lại mi mắt, hai cánh tay dang mở thật rộng kiên nhẫn đợi chờ.

Dưới cái nhìn ngập tràn kinh hãi của Tôn Vương Tử cùng với toàn thể “khán giả”, hàng trăm quang ảnh bán nguyệt như mưa sao băng trút xuống người Cao Cường.

Không một chút huyền niệm, những tiếng nổ oành oành đinh tai nhức óc vang lên triền miên không dứt, kèm theo muôn vàn tia ánh sáng bắn văng tung tóe khắp nơi.

Chỉ là thế quái nào còn xen lẫn những tiếng “khanh khanh” nghe như âm thanh sắt thép va chạm?

Mọi người rất nhanh liền có được câu trả lời.

Chẳng mấy chốc đợt công kích qua đi, ánh sáng cũng theo đó lụi tàn, lộ ra thân ảnh Cao Cường vẫn giữ nguyên tư thế đứng dang hai tay cùng đôi mắt nhắm nghiền.

Khiến mọi người kinh hãi là hắn lông tóc không chút lay chuyển, có hay chăng chỉ là chiếc áo sơ mi đã biến mất không còn tăm tích, và trên cơ thể có vài vết ngấn.

Hiển nhiên những vết ngấn này là do quang ảnh bán nguyệt tạo thành, có điều hiện đang dần mờ nhạt, vả lại sau vài nốt nhạc đã biến mất như chưa từng hiện hữu.

Và chỉ với vài giây tồn tại ngắn ngủi đã đủ để chứng minh hắn vừa rồi không hề tiến hành phòng ngự.

Toàn thể ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng Tôn Vương Tử.

Trận đấu tưởng chừng dễ dàng giây lát liền giải quyết xong, ai dè gặp đúng đối thủ là cái hạng trâu chó chứ không phải là người, Tôn tiểu tử thật quá đáng thương.

Tốc độ đã thua kém người ta thì chớ, giờ người ta đứng im cho mà đánh cũng không làm gì được.

“Aizzz..” – Mọi người đang có mặt nơi đây không khỏi phát ra tiếng thở dài đầy thương cảm.

Trên lôi đài.

Sau giây lát chết lặng, Tôn Vương Tử vung tay ném mạnh lưỡi liềm xuống sàn, lớn tiếng kêu gào:

“Thánh họ nhà ngươi thân thể cứng rắn như vậy còn ép ta đánh đấm làm chó gì thế? Chẳng lẽ muốn khiến ta nhục nhã phải đập đầu tự vẫn thì mới thấy hài lòng?”

“Ta không hề ác ý vậy đâu” – Cao Cường bày ra vẻ mặt chân thành, nghiêm túc nói:

“Này là để ngươi biết ta bực nào cường đại, ngoan ngoãn theo ta chinh chiến khắp thiên hạ thế thôi”

“Xùy, không có khả năng” – Tôn Vương Tử không chút kiêng nể liền bĩu môi đáp lại:

“Ngay đến con nít cũng biết nhục thân lực lượng càng lên cao càng khó tiến bộ, nói trắng ra là không có tiền đồ. Ta thừa nhận hiện tại ngươi mạnh hơn, nhưng không có nghĩa tương lai sau này vẫn sẽ vậy. Cho nên hãy ngừng mơ mộng hão huyền ngay từ bây giờ đi”

Đối phương hoàn toàn có lý, Cao Cường nghe xong khẽ gật đầu, nhún vai cười nói:

“Hắc hắc, vậy ta đành phải phô diễn thế mạnh khác để hàng phục tiểu tử ngươi”

Không đợi Tôn Vương Tử mở miệng đáp trả, Cao Cường dứt khoát buông ra khí thế của mình, chỉ trong nháy mắt, quầng sáng trận pháp bao trùm võ đài liền vỡ tan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.