Cao Đại Nhân vừa bước vào trong, liền thấy ba người bạn cùng phòng ngay tức thì ném bỏ cuốn sách đang xem, đồng loạt lao tới đi vòng vòng xung quanh mình.
Cứ làm như xem xiếc khỉ ý nhỉ?
Trong lòng có hơi khó chịu, Cao Đại Nhân cau mày nói:
“Ta là Cao Đại Nhân, được sắp xếp ở phòng này, các ngươi soi mói cái gì?”
Nghe vậy người bạn học mập mạp liền cười oang oang:
“Cao Đại Nhân gì mà bé tí tẹo thế? Phải to lớn như Trương Long ta đây này”
Người bạn học bé loắt choắt liền quay sang bĩu môi nói:
“Ngươi mà to lớn cái nỗi gì? Bởi ăn cho lắm rồi mập như con heo mới đúng”
“Aizz..” – Người bạn cao gầy lêu ngêu nhìn cảnh này không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, sau đó đưa tay đẩy gọng kính trên mặt, rồi hướng Cao Đại Nhân mỉm cười:
“Xin tự giới thiệu Ta là Mã Minh, còn bé loắt choắt là Đỗ Tuấn. Ta thấy ngươi thân thể có vẻ rắn chắc, phải chăng đã bắt đầu tu luyện từ trước khi đến trường?”
“Được vậy đã tốt” – Cao Đại Nhân khẽ lắc đầu, thành thật nói:
“Ta hai năm nay theo học rèn sắt, nhờ đó cơ thể khỏe mạnh hơn chút. Chứ ta thể chất vốn rất yếu ớt, trước đây bà bà toàn phải nấu thuốc cho ta ngâm mình”
“Thì ra là thế” – Mã Minh tặc lưỡi đáp lại, rồi quàng vai Cao Đại Nhân lôi kéo tới chiếc giường còn trống, sau đó chỉ vào chiếc tủ đặt cạnh đầu giường và nói tiếp:
“Trong đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244303/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.