Để tránh bị lọt vào không gian loạn lưu, sau khi phi hành hơn trăm dặm trên không trung, Bạch Tuyết liền quyết định đáp xuống đỉnh một ngọn núi cao chọc trời.
Lửa giận trong lòng vẫn chưa lắng xuống, nhân lúc hắn đang thở không ra nổi hơi, nàng lắc mạnh đầu một nhát, hất hắn bay thẳng tới vách núi đá cứng rắn.
“Oành.. Rào.. Rào.. Rào..”
Sau một tiếng va đập nặng nề, Cao Cường lẫn lộn cùng đống đá vụn rơi rụng xuống.
Khốn nạn ở chỗ Bạch Tuyết ra chiêu quá mức hung ác, đất đá liền đắp cho hắn một nấm mồ thật to, trong khi đó Cao Cường chẳng còn sức lực để chui ra.
Nàng lên cơn gì đây?
Cao Cường không hiểu nổi lý do, lại thêm quá đỗi mệt mỏi, dứt khoắt nhắm mắt ngủ luôn một giấc.
Về phần Bạch Tuyết mặc xong y phục, thông qua thần thức thấy hắn đang nằm im lìm, cảm giác hối hận liền dâng lên trong lòng, lửa giận không cách mà bay.
Nàng lập tức gạt bỏ đất đá lôi hắn ra ngoài, rồi vỗ một chưởng đánh mở hang động ăn sâu vào lòng núi, sau đó xách cổ hắn tiến vào trong để tránh mưa tuyết.
Nếu vứt hắn nằm trên đất đá lạnh lẽo thì kể ra có hơi quá đáng.
Cơ mà bụi bặm bám đầy người thế này sẽ làm bẩn nệm giường mất thôi.
Cứ coi là tiểu tử chín mười tuổi đi vậy, Bạch Tuyết đầy quyết đoán bày ra đống vật dụng, nhanh chóng đun nước nóng rồi giúp hắn tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
- --
Hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244290/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.