Cao Cường với Bạch Tuyết vừa bước vào trạng thái sẵn sàng cho một cuộc loạn chiến, cũng là lúc đám môn hạ Tiên Phủ đồng loạt làm ra hành động.
Bọn chúng lướt ván lao nhanh về phía thuyền buồm, kẻ nào kẻ nấy toàn thân tuôn trào âm khí đen kịt, khí tức âm hàn lạnh lẽo càng thêm cường liệt.
Khoảng cách vừa rút ngắn xuống chỉ còn trăm mét, bọn chúng vô cùng ăn ý phất tay, đều từ trữ vật giới ném ra một cỗ cương thi màu lông đen nhánh.
Đồng nghĩa với nhân số tăng lên thành hai mươi Hóa Thần Kỳ.
Sao cũng được, trước mắt Cao Cường chỉ biết hắn và Bạch Tuyết bị người ta ngó lơ.
Tuy nhiên nghĩ thoáng một chút thì sẽ thấy cũng phải thôi, dù sao Tiên Phủ với Tiên Các là hai thế lực không đợi trời chung, ưu tiên xử lý là đúng rồi.
Còn về phe Tiên Các, sau khi tầng phòng hộ bao phủ quanh thuyền hạ xuống, liền dễ dàng nhận thấy trên thuyền đang có mười tu sĩ trẻ tuổi mà thôi.
Nhỏ nhất mới ngoài bốn mươi, lớn nhất chưa đầy sáu mươi, và đều đã đạt tới tu vi Hóa Thần hậu kỳ.
Nhìn chung toàn là kẻ thiên phú cao siêu hơn người.
Vấn đề là thuyền không hề trang bị vũ khí, và dường như cũng chẳng có trưởng bối bảo hộ. Có thể thấy Tiên Các giáo dục theo đường lối rất đứng đắn.
Nghe có vẻ hơi bị tàn khốc một chút, bất quá cứ mặc kệ cho đám môn nhân đệ tử chơi ngu, kẻ sống sót sau này ắt hẳn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244288/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.