Trên khắp cơ thể càng lúc càng nhiều vết thương, chân nguyên cũng đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng, Trịnh Kiệt vạn phần bất đắc dĩ nhếch miệng cười khổ.
Thực ra cái đám Tà Tu trước mắt không tính là gì đối với một hỏa hệ tu sĩ như hắn.
Bằng chứng là ban đầu bọn chúng gồm mười người, thoáng chốc Trịnh Kiệt đã đánh chết năm kẻ.
Ngặt một nỗi hoàn cảnh lạnh giá khiến chiến lực của hắn sụt giảm trầm trọng, bọn chúng lại còn nhắm tới Thanh Tuyền, dồn hắn vào tình thế tay chân bó buộc.
Đứng áp lưng với Trịnh Kiệt lúc này, Thanh Tuyền tình trạng không dễ chịu hơn là bao, trên cơ thể đầy vết thương ngang dọc, chân nguyên sớm đã cạn kiệt.
Đừng nói là chiến đấu giết địch, hiện giờ đứng vững còn là việc vô cùng khó khăn.
Đến nước này chỉ còn duy nhất một cách mà thôi..
Thanh Tuyền khẽ cắn môi, dứt khoát nói ra:
“Trịnh Kiệt, ta muốn chàng ngay lập tức rời khỏi”
Không chút suy nghĩ, Trịnh Kiệt liền đáp lại:
“Xin lỗi Thanh Tuyền, phải sống thiếu nàng, việc này ta không làm được. Nàng cũng đừng lấy chuyện sau này báo thù ra làm cái cớ, đối với ta việc đó chẳng có nửa xu nghĩa lý gì. Tóm lại nếu một người phải sống tiếp thì đó sẽ là nàng, chứ không đời nào là ta”
Kết thành đạo lữ gắn bó với nhau suốt mười năm ròng rã, Thanh Tuyền hiểu rất rõ lúc nào Trịnh Kiệt chém gió cợt nhả, lúc nào thì thành thật nghiêm túc.
Hiện giờ Trịnh Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244286/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.