Thấm thoát lại thêm một năm êm đềm phẳng lặng trôi qua, đã đến lúc để từ bỏ lối sống của trạch nam, nói đúng hơn là.. Cao Cường cần phải ra ngoài thu thập điểm cống hiến.
Một năm ở trọ đã tiêu hao hết số linh thạch giao nộp hồi báo danh rồi đấy.
Năm tiếp theo sẽ phải chi trả bằng điểm cống hiến, tận một ngàn điểm chứ chẳng ít ỏi gì đâu.
May mà vấn đề lương thực còn có Hồng Phi tham ăn tục uống vẫn luôn cung cấp thịt yêu thú đều đặn, bằng không sẽ mất nhiều máu với khoản sinh hoạt phí cao ngất ngưởng.
Thực ra một ngàn điểm tương đương một món trung cấp pháp bảo, đối với Cao Cường chỉ giống như cái tăm xỉa răng, chưa đáng để bước chân ra đường bôn ba vất vả đâu nhé.
Nhưng cũng bởi mục đích như bao nhiêu đệ tử khác.
Cao Cường bắt buộc phải tiến vào bí cảnh hòng kiếm lấy chút cơm canh.
Có nhặt nhạnh được gì hay không thì rất khó nói, trước mắt gom lấy mười ngàn điểm mua vé cái đã.
Hao tận mười cái tăm xỉa răng cho một lần vào cửa, cái này hơi xót ruột. Trải qua suy nghĩ, Cao Cường lựa chọn cách thức tiếp nhận nhiệm vụ truy sát đám tội phạm nguy hiểm.
Bởi vậy trời vừa hửng sáng là hắn liền ra khỏi phòng với bộ đồng phục màu xám tro trên người.
Chức ngoại môn đúng là cùi thật, nhưng mặc vào còn làm rạng danh môn phái nữa đấy a.
“Đợi một chút”
Đúng lúc bước chân ra tới sân thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244255/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.