Tầm này ngay đến tính mạng còn khó bảo toàn, riêng việc tìm phương án chạy trốn khỏi NY đã đủ mệt, thì lấy đâu ra tâm tư để mà ôm lòng chán ghét tu sĩ nữa hả?
Tuy nhiên..
Cô gái ánh mắt có chút cổ quái, mỉm cười hỏi:
“Không biết người ta mạnh hay yếu còn kêu gọi làm gì? Rủ tới đây chết cùng cho vui à?”
Anh Tuấn Đại Vương nhún vai, thản nhiên nói:
“Ba năm trước ta nghe hắn kể từng tại sa mạc tiêu diệt một nhóm phản binh mặc thiết giáp, không cần hoài nghi thực lực huynh đệ của ta. Hắn còn nắm giữ nhiều thứ gọi là thuật pháp, chắc hẳn sẽ tìm ra cũng như có biện pháp đưa chúng ta rời khỏi thành phố này”
Có chỗ không hiểu, cô gái nhíu mày nói thẳng:
“Ta vẫn nhớ như in khi mới gia nhập ngươi còn chưa hiểu chuyện. Chẳng phải ta có ý dèm pha gì đâu, song mọi thứ đều có thể phôi phai theo thời gian bao gồm cả tình cảm. Mà các ngươi xa cách quá nhiều năm rồi, ngươi còn tin tưởng người huynh đệ này được ư?”
Anh Tuấn Đại Vương liền gãi đầu gãi tai trả lời:
“Thực ra năm đó quen biết được vài tháng thì ta xuất ngoại, bởi vì có chút chuyện nên vẫn tiếp tục giữ liên lạc đến tận bây giờ. Nói chung tình bạn của chúng ta vun đắp từ sự chân thành. Kể ra hơi ngại chút, ta đã từng tự hứa sẽ không bao giờ làm gì để có lỗi với hắn”
“Eo..” – Cô gái nghe xong nhăn mặt rùng mình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244234/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.