Sau khi dọn sạch hiện trường, Cao Cường lái xe chở Nguyễn Anh Tuấn hướng về thành phố. Nói chung còn đang lạ nước lạ cái, hắn cũng không gấp gáp báo thù, liền theo chân mặt hàng này tới quán Karaoke Giai Nhân nằm trên một con đường khá là sầm uất.
Quán quy mô chưa đến mức sang chảnh hết nấc, nhưng bài trí cũng không phải dạng vừa.
Hơn nữa Nguyễn Anh Tuấn chính là lão bản.
Đẹp trai có sự nghiệp, gái theo cũng phải.
Nguyễn Anh Tuấn dẫn Cao Cường lên phòng VVIP trên tận tầng 7, phóng khá rộng với ba dãy bàn ghế nối liền thành hình chữ U. Trên tường treo hai màn hình cỡ 50 60 inch to tướng.
Nãy phóng nhanh không tiện nói chuyện, vừa ngồi xuống ghế Cao Cường hiếu kỳ liền hỏi:
“Không phải ta khinh thường gì, nhưng ngươi thế nào cũng biết tu sĩ?”
“Nguyễn Gia từng là một gia tộc lớn mạnh” – Nguyễn Anh Tuấn ngả lưng vào ghế cười nói:
“Đã từng là một trong tam đại gia tộc thành phố Bạch Long. Của đáng tội là hơn hai mươi năm trước bị Tống Gia đánh thua liểng xiểng. Bắt buộc phải an bài toàn gia tộc di dân”
Chuyện của hai mươi năm về trước thì Cao Cường xin quỳ. Năm đó hắn còn đang tuổi đi học mẫu giáo, trong đầu giỏi lắm chỉ có bim bim với bánh kẹo các thứ các kiểu mà thôi.
“Vậy ngươi thế nào mò về rồi? Không sợ chết?” – Cảm thấy khó hiểu, Cao Cường vội hỏi.
“Ta không ưa thích lối sống tại nước ngoài” – Nguyễn Anh Tuấn khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244179/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.