Xe ngựa vừa dừng đỗ trước cổng Tiền Gia đại viện, Cao Cường liền nhảy xuống xe nhanh như ăn cắp, rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy về phòng.
Thực ra hắn đã cố gắng làm mặt trơ trơ rồi đấy nhé, nhưng thực sự là chịu không nổi ánh mắt cổ quái của hai nàng Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử.
Con gái con lứa gì đâu vô duyên, quá thể quá đáng.
Không quản hắn dở hơi dở hồn, Nhàn lão hướng Tiêu Diễm Phượng nói:
“Làm gì thì làm đi, xong thì vào hậu viện gặp lão phu”
“Vậy ta về qua phòng một chút” – Tiêu Diễm Phượng lập tức gật đầu đáp lại, sau đó lôi kéo Yến Tử nhanh chân tiến vào bên trong Tiền Gia.
“Chúng ta cũng vào thôi” – Nhàn lão quay sang nói với Đàm lão một câu, rồi đi phía trước dẫn đường.
Rất nhanh thì đi vào tới hậu viện, Nhàn lão phân phó Vân Phong đi pha trà, còn mình thì cùng Đàm lão và Yến lão ngồi tại bàn đá dưới mái hiên.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Đàm lão liền lên tiếng dò hỏi:
“Nhàn lão đầu, chỗ đó thế nào? Liệu có quá nguy hiểm không?”
Nhếch miệng khẽ cười, Nhàn lão mới lắc đầu trả lời:
“Không có gì trở ngại đâu, chỉ như một chuyến dạo chơi thế thôi”
Đàm lão nghe xong liền gật đầu, sau đó cẩn thận hỏi:
“Vậy nơi đó có thể sử dụng với mục đích lâu dài hay không?”
Một lần nữa khẽ lắc đầu, Nhàn lão thẳng thừng nói ra:
“Các ngươi bắt buộc phải đầu tư vốn liếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244170/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.