Cứ ngỡ sẽ có gã nào đó chạy tới cà khịa, như một trong số những vị hoàng huynh của Tiêu Diễm Phượng chẳng hạn. Vậy nên cả nhóm luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Có điều suốt ba ngày chạy tung tăng chơi đùa khắp khu ngoại thành, ngay đến chó dại cũng chẳng thấy chạy tới cắn càn sủa bậy. Giấc mộng được đánh mặt ai đó liền sụp đổ tan tành.
Tiếp theo là đến thời điểm giải đấu khởi tranh.
Trời vừa sáng, mọi người liền ngồi xe ngựa tiến vào khu nội thành.
Dư thừa thời gian, lại thêm Tiền Gia mấy người muốn đi theo cổ vũ, ngồi xe ngựa có chậm chút cũng không sao. Vẫn hơn để Nhàn lão mang theo xuyên toa rồi cả đám phải nằm thở.
Ngày khai mạc giải đấu có khác, lưu lượng dòng người tiến vào nội thành cực lớn. May mà đường xá rộng thênh thang, ý thức chấp hành giao thông khá là tốt, có thể thoải mái đi lại.
Vó ngựa lộc cộc suốt ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc tới được đấu khu nằm tại trung tâm nội thành.
Sớm đã nghe Tiêu Diễm Phượng miêu tả đôi chút về đấu khu, nhưng phải nhìn tận mắt thì mới hiểu rõ được đây là một công trình đồ sộ đến nhường nào. Đúng kiểu không to vì quá to.
Thảo nào nàng ta tuyên bố đấu khu có sức chứa lên tới tận 500 ngàn khán giả. Khi đó cứ ngỡ nàng ta không nắm rõ nên chém bừa thế thôi, nhưng thực ra không ngoa chút nào đâu a.
Lúc này bên ngoài đấu khu đông nghịt, toàn người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244159/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.