Cứ ngỡ sẽ có gã nào đó chạy tới cà khịa, như một trong số những vị hoàng huynh của Tiêu Diễm Phượng chẳng hạn. Vậy nên cả nhóm luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Có điều suốt ba ngày chạy tung tăng chơi đùa khắp khu ngoại thành, ngay đến chó dại cũng chẳng thấy chạy tới cắn càn sủa bậy. Giấc mộng được đánh mặt ai đó liền sụp đổ tan tành.
Tiếp theo là đến thời điểm giải đấu khởi tranh.
Trời vừa sáng, mọi người liền ngồi xe ngựa tiến vào khu nội thành.
Dư thừa thời gian, lại thêm Tiền Gia mấy người muốn đi theo cổ vũ, ngồi xe ngựa có chậm chút cũng không sao. Vẫn hơn để Nhàn lão mang theo xuyên toa rồi cả đám phải nằm thở.
Ngày khai mạc giải đấu có khác, lưu lượng dòng người tiến vào nội thành cực lớn. May mà đường xá rộng thênh thang, ý thức chấp hành giao thông khá là tốt, có thể thoải mái đi lại.
Vó ngựa lộc cộc suốt ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc tới được đấu khu nằm tại trung tâm nội thành.
Sớm đã nghe Tiêu Diễm Phượng miêu tả đôi chút về đấu khu, nhưng phải nhìn tận mắt thì mới hiểu rõ được đây là một công trình đồ sộ đến nhường nào. Đúng kiểu không to vì quá to.
Thảo nào nàng ta tuyên bố đấu khu có sức chứa lên tới tận 500 ngàn khán giả. Khi đó cứ ngỡ nàng ta không nắm rõ nên chém bừa thế thôi, nhưng thực ra không ngoa chút nào đâu a.
Lúc này bên ngoài đấu khu đông nghịt, toàn người là người.
Một phần đang xếp hàng soát vé vào trong sân xem trực tiếp. Một phần tụ tập bên ngoài và theo dõi các trận đấu qua những màn ảnh rộng mấy trăm inch được bố trí xung quanh đấu khu.
Đông đúc là vậy nhưng không thấy hiện tượng lộn xộn bát nháo.
Càng không có kẻ nào dám mon men lấn tới lối đi riêng dành cho tuyển thủ. Bởi vậy nên chiếc xe ngựa chở theo nhóm Cao Cường có thể chạy băng băng một mạch tiến vào đấu khu.
Sau khi xuống xe, Nhàn lão cùng với mấy người Tiền Gia ngay lập tức di chuyển tới khu vực khán đài.
Trong khí đó Cao Cường và đồng đội thì phải đi giao nộp vé, khai báo tên tuổi hoàn tất thủ tục đăng ký, rồi mới được cho phép tiến vào bên trong sân.
Chỉ có 40 Cấm Quân phân bộ cùng với tổng bộ trú đóng tại Vương Đô, vị chi là 41 nhân 10 bằng 410 tuyển thủ. Không phải là một con số quá to tát.
Thế nhưng trong sân hiện đang có khoảng trên dưới 3000 tuyển thủ.
Thánh họ, Tiêu Gia phát ra ngoài tới tận bao nhiêu vé đây?
Mà tình hình là chỉ thấy có bốn võ đài tại bốn góc sân.
3000 tuyển thủ bốn võ đài, đánh đến năm nào?
Liếc mắt quan sát xung quanh, Cao Cường tức thì nhìn thấy người quen cũ. Hơn thế nữa gã còn đang dẫn theo nhóm của mình tiến về hướng bên này.
Không ai khác mà chính là gã Lâm Hùng, đi bên cạnh còn có cô nàng Yến Tử.
Tám người theo sau lưng thì Cao Cường không tìm hiểu nên chẳng biết là ai. Nhưng đoạt được vé thì hẳn phải là đội trưởng của mấy tiểu đội tinh anh.
Khoảng cách hai bên còn chưa đầy hai mét, Lâm Hùng phất tay ra hiệu cho toàn đội dừng bước. Sau đó gã nhìn Cao Cường chằm chằm, cười lạnh nói:
“Không nghĩ tới sẽ gặp lại tiểu tử ngươi ở nơi này. Ta đến để nhắc nhở chúng ta còn trận đấu dang dở, hi vọng ngươi đừng có để mình bị loại quá sớm”
“Tự lo cho bản thân đi” – Cao Cường bĩu môi khinh thường ra mặt, mỉa mai nói:
“Ngươi có bao nhiêu vô dụng chính ngươi tự mình hiểu rõ. Lần này không có Đàm lão đầu can dự vào, ngươi cái mạng chó chắc chắn giữ không được”
“Nhiều lời chỉ vô ích” – Lâm Hùng không chút nào nổi giận, thản nhiên cười nói:
“Liền hẹn gặp trên võ đài đi, mạng của ta chờ ngươi đến thu lấy”
Dứt lời gã ngay lập tức quay người rời khỏi, căn bản xác định mồm mép không bằng. Sợ nói một hồi sẽ bị chọc tức, lỡ ẩu đả rồi ăn cái truất quyền là toi.
Có vẻ chần chừ, tuy nhiên cuối cùng Yến Tử vẫn hướng Tiêu Diễm Phượng nói:
“Lần này ta sẽ không thua cho ngươi”
Xong liền quay người đuổi theo Lâm Hùng với tám gã kia. Tiêu Diễm Phượng muốn đáp trả thì chỉ còn cách không quan tâm mặt mũi mà lớn tiếng hô lên.
Hiển nhiên Tiêu Diễm Phượng sẽ không làm ra hành vi ngớ ngẩn đó.
Vả lại nàng ta đang bận hướng tầm mắt nhìn tới đài cao, nơi có đám người mặc y phục lấp la lấp lánh. Chính xác là ánh hoàng kim trông vô cùng bắt mắt.
Cao Cường với bộ ba HKT vội hướng mắt nhìn theo, liền thấy gã trung niên ngồi chình ình giữa đài cao dường như cũng đang quan sát Tiêu Diễm Phượng.
Không, đúng hơn là đang lăm le cả đội.
Gã còn mỉm cười, khẽ gật đầu chào hỏi nữa đấy.
“Ngồi giữa hẳn là cha ngươi?” – Cao Cường tặc lưỡi nói với Tiêu Diễm Phượng: “Hoàng đế của một vương quốc có khác, trông khệnh khạng hết nấc”
“Ngươi cái này dùng sai từ rồi” – Hoàng Đại Hùng khẽ nhíu mày, trịnh trọng uốn nắn: “Ai lại dùng từ khệnh khạng nói về vua. Phải là khí thế uy nghiêm”
Mặc kệ Hoàng Đại Hùng lắm chuyện, Cao Cường lần nữa hỏi Tiêu Diễm Phượng:
“Hắn hiện đang nhìn chúng ta, muốn hay không bắn cho ngón tay thối?”
Tiêu Diễm Phượng khe khẽ lắc đầu, sau đó hướng hắn vẫy tay, hạ thấp giọng nói:
“Ta có một việc rất quan trọng cần phải làm. Hi vọng ngươi sẽ giúp ta”
Cẩn thận quan sát, cảm thấy Tiêu Diễm Phượng không giống nói dối, Cao Cường mới tiến lại gần. Nhưng hắn vừa vểnh tai lên thì nàng ta động thủ.
Khoảng cách quá gần, vẫn với chiêu thức kẹp cổ quen thuộc, Cao Cường không có cơ hội né tránh. Đương nhiên mặt hắn liền áp lên khối mềm mềm.
“Cha ta mà ngươi dám bắn ngón tay thối?” – Tiêu Diễm Phượng vừa xiết vừa lạnh giọng: “Không kẹp cho ngươi gẫy cổ, ta liền đổi theo họ của ngươi”
“Ngươi cái này nữ nhân điên mau buông ra” – Cao Cường vừa dãy dụa vừa lớn tiếng quát: “Giữa chốn đông người mà làm gì thế? Muốn ta trở mặt à?”
Phát hiện tay hắn lôi điện “tạch tạch”, nhớ đến cảnh bị bóp cho một cái tê dại mềm nhũn hết cả người, Tiêu Diễm Phượng đành phải buông thả hắn ra.
Tuy nhiên không thiếu được trừng mắt lên, hung hung đe doạ:
“Thứ nữ nhân lòng dạ hiểm độc” – Cao Cường đầy bực bội nói: “Lão cha ngươi hiện đang dùng ánh mắt của kẻ sát nhân nhìn ta. Đã vừa lòng chưa hả?”
---
Cao Cường nói không sai, trong mắt Tiêu Chiến Hoàng lúc này chứa nguyên một kho bom đạn. Phải gọi là ánh mắt của kẻ huỷ diệt thì sẽ chính xác hơn.
“Tình báo gửi về không lệch đi đâu” – Ngồi ngay bên cạnh, Hắc Long tặc lưỡi khẽ nói:
“Tiểu tử này ăn chắc cái danh phận phò mã rồi. Thật là tuổi trẻ tài cao, biết cách khiến người ghen tị”
“Không có bữa cơm nào miễn phí” – Hít sâu một hơi, Tiêu Chiến Hoàng cười lạnh nói:
“Xếp năm tuyển thủ thực lực vượt trội cùng bảng với tiểu tử này đi. Để xem hắn bản lĩnh có bao lớn”
“Sẽ không khiến ngươi thất vọng” – Hắc Long xấu xa cười một tiếng, liền ngay lập tức chạy đi an bài.
“Đã đến lúc lên phát biểu đôi lời” – Tiêu Chiến Hoàng khẽ lẩm bẩm, rồi đứng dậy, đi tới rìa khán đài.
Còn đang ngồi tại ghế, hoàng hậu Lý Nhược Lan khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ vạn phần bất đắc dĩ.
Đêm qua Tiêu Chiến Hoàng thẳng thừng vạch trần những kế hoạch xấu xa của nàng. Tuy không buông lời cảnh cáo đe doạ, nhưng Lý Nhược Lan thừa hiểu nếu mình còn dám thao tác bậy bạ, khẳng định không chỉ bản thân mà ngay cả Lý Gia cũng sẽ xong.
Quan trọng hơn hết là Thái Tử, con trai nàng có nguy cơ bị ghẻ lạnh.
Hết cách rồi, không thể động chạm gì tới nha đầu Tiêu Diễm Phượng thêm nữa.
Khẽ phát tiếng thở dài, Lý Nhược Lan mau chóng lấy lại vẻ tiếu dung, rồi đứng dậy đi tới rìa khán đài.
---
Không như cái đám chức quyền, cứ phát biểu là làm một tràng tự nâng bi khiến người nghe buồn ngủ. Tiêu Chiến Hoàng chỉ đôi ba lời cổ vũ xong liền thôi.
Tiếp theo liền đến lượt lão đầu tự xưng Tống Viễn, là lão đại của Cấm Quân lên phát biểu. Giống hệt Tiêu Chiến Hoàng, qua loa vài câu xong trở về chỗ.
Người thứ ba lên phát biểu thì lắm mồm hơn chút, nhưng chủ yếu xoay quanh thể thức tranh đấu.
Tóm tắt là phân chia thành bốn tổ gồm A B C D, vòng đầu tiên chia cặp đấu theo số thứ tự. Sau đó từ vòng thứ hai sẽ tiến hành bốc thăm chia ra cặp đấu.
Chỉ người thắng mới được đi tiếp, còn kẻ thua thì về nhà mà ngủ.
Và đánh đến khi nào mỗi tổ còn lại đúng hai người thì vòng đấu bảng mới kết thúc.
Đương nhiên sau đó gộp tám tuyển thủ lại bốc thăm chia cặp đấu, vẫn thể thức thắng mới được đi tiếp.
Nói chung chủ xị ra luật thế nào thì tuyển thủ phải chơi theo thôi. Vấn đề là chỉ mình quán quân được nhận phần thưởng, thứ hạng khác nửa xu không có.
Đáng khinh ở chỗ vẫn chưa công bố phần thưởng là cái quần gì.
Phải nói ra thì đám tuyển thủ mới có động lực mà hăng máu chó lên chứ?
Thật không hiểu nổi Tiêu Gia chứa cái gì trong bình hồ lô mà phải giấu như mèo giấu.. thế này.
Nghe xong thể thức thi đấu, Hoàng Đại Hùng lập tức chép miệng nói:
“Đụng phải nhau là khó tránh khỏi, nhưng ta hi vọng chúng ta sẽ được chia đều ra làm bốn tổ”
Phát ra tiếng thở dài thườn thượt, Lâm Tiểu Tùng buồn bực làu bàu:
“Mấy người còn có hi vọng tiến sâu, chứ ta với Khải Hến khẳng định rất nhanh thì game over”
“No No No!!!” – Lắc lắc ngón tay chỏ, Đỗ Khải mười phần tự tin nói:
“Mỗi người trong chúng ta đều có thế mạnh riêng. Ta đây hôm nay liền sẽ đánh ra danh tiếng”
“Mạnh mẽ lên!!!” – Hoàng Đại Hùng lập tức chân thành khuyên nhủ:
“Ngươi không thấy trên khán đài mỹ nữ nhiều như nấm kia sao? Phải đem hết bản lĩnh phơi bày ra thì mới mê tít các nàng được chứ? Đừng quên mục tiêu của chúng ta là cưới lấy cô vợ xinh đẹp”
“Lâm Tiểu Tùng ta hôm nay cũng phải đánh ra to đùng danh tiếng mới được. Xin thề với lão tặc thiên, Choắt ta tuy không được cao lớn, nhưng thế gian toàn bộ mỹ nữ vẫn sẽ phải ngước nhìn”
Hoá ra mấy mặt hàng này đặt cưa gái lên làm mục tiêu hàng đầu. Không hiểu thậm thụt bàn bạc khi nào nữa đây, nhưng kể ra như vậy cũng tốt a.
Chứ tuyển thủ có nhiều kẻ khí tức khá kinh khủng, với chiến lực tầm trung bình như Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải thì khó lòng mà đánh thắng được.
Yếu chút không có gì xấu, sợ nhất không biết mình là ai.
Hơn nữa bọn họ tỏ ra thản nhiên như vậy, hẳn không muốn hắn và Tiêu Diễm Phượng phải khó nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]