Hôm nay Nhàn lão một lần nữa mang cả nhóm xuyên toa hư không. Trước khi xuất phát Cao Cường và đồng bọn liền tranh thủ uống thuốc chống say tàu xe.
Đáng tiếc không có nửa xu tác dụng, vậy là phí tiền.
Hi vọng không lưu lại bóng ma tâm lý, chứ sau này đạt tới tu vi khủng bố mà hễ cứ nghe thấy xuyên toa hư không là xanh mặt thì nhục nhã chết đi được đấy.
Lần này xuyên toa có 5 6 phút gì đó, cho nên cảm giác trời đất quay cuồng cũng rất nhanh thì qua đi.
Vừa tỉnh táo trở lại, toàn đội liền mau chóng ngồi dậy, thuận tiện nhìn ngó xung quanh.
Và rồi đập vào mắt là bức tường thành cao tới 30 mét.
Trên tường thành có nhiều tốp binh lính mặc giáp cầm thương, đi tuần tra qua lại. Tại cổng thành cũng có hai hàng binh lính kiểm soát việc xuất nhập thành.
Thề luôn, khung cảnh giống 99% trong phim cổ trang.
1% khác biệt là bởi có vài tốp mặc trang phục hiện đại đang xếp hàng trước cổng thành.
Có chút bận tâm, Cao Cường quay sang đánh mắt hỏi thăm Tiêu Diễm Phượng. Đáp lại hắn liền là cái trừng mắt hất hàm như muốn hỏi “nhìn cái quần gì?”
Trước đây Tiêu Diễm Phượng từng không ngại ngần bộc lộ ra bộ mặt yếu đuối. Đồng nghĩa nàng ta chẳng việc gì phải làm ra vẻ mạnh mẽ cho hắn xem.
Nói chung vẫn còn làm mặt hung hung được, chứng tỏ việc trở lại Vương Đô không khiến Tiêu công chúa cảm thấy khó ở trong người. Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244156/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.