Có vẻ trêu đùa quá mức vô duyên, cho nên hắn vừa dứt lời là Tiêu Diễm Phượng lập tức bày ra ánh mắt của một sát nhân giết người hàng loạt.
Không còn cách nào, Cao Cường đành phải tự mình rót rượu, và tất nhiên cả tự tay với lấy trái cây.
Oẳn tù tì đổ xúc xắc linh tinh lang tang cũng đừng có nghĩ làm gì cho phí công.
Buồn hơn hết là chẳng có ai nói chuyện cùng.
Quanh đi quẩn lại Cao Cường đành nâng li rượu lên nhấp một ngụm nhỏ nhấm nháp. Mắt thì hướng nhìn xuống bên dưới, lẳng lặng quan sát đám đông đang điên cuồng thác loạn.
Giờ chỉ còn mỗi trò này để mà giải khuây thôi a.
Qua đó hắn thấy được một rừng cánh tay vươn lên cao khua khoắng. Và có quá nhiều ánh mắt mơ màng trên những khuôn mặt ngáo ngơ hiện đang không ngừng nghiến răng ken két.
Cái này thần thái được báo đài đăng tải suốt ngày.
Là chơi đồ, là phê thuốc.
Nào là bóng cười, nào là cần sa, nào là cắn kẹo. Thậm chí có một vài thanh niên còn hống hách đến nỗi xào cả ke, khò cả đá. Đáng sợ là chơi công khai, chơi không cần dấu diếm.
Thực ra chơi đồ thì ấm vào thân, ngu thì chết chứ chẳng bệnh tật gì.
Cao Cường cũng chẳng hơi đâu đi ngăn cản người ta tự tìm chết. Thế nhưng tỉ lệ ăn chơi sa đoạ chiếm tới hai phần ba đám đông thì quá kinh khủng rồi, là một con số đáng báo động.
“Huýtttt.. Huýtttt.. Huýttttttt..”
Đúng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244153/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.