Cao Cường và đồng bọn ngồi trên chiếc Land Rover bám theo sau chiếc xe Cấm Quân chở lão đạo sĩ, chậm rãi chạy ra tới khu vực ngoại thành phía nam thành phố.
Chẳng mấy chốc, trong tầm mắt mọi người xuất hiện một thôn làng nho nhỏ.
Tới đầu thôn, lão đạo sĩ liền xuống xe rồi đi bộ vào.
Toàn đội cũng mau chóng xuống xe và bám theo với một khoảng cách an toàn.
Từ xa quan sát đã biết đây là một thôn nghèo, nhưng phải nhìn cận cảnh thì mới hiểu được sâu sắc.
Một trăm phần trăm nhà lợp mái lá, chắp vá xiêu vẹo, gió bão thổi nhẹ liền xong. Chẳng cần phải soi xét kỹ càng, dám chắc điện nước sinh hoạt phi thường thiếu thốn.
Mà phải gọi đây là siêu cấp thôn nghèo thì mới chính xác được.
Nghèo đến nỗi cái bóng phản chiếu dưới mặt đất cũng toát lên thần thái của sự kham khổ.
Chắc hẳn những người trẻ tuổi vào nội thành làm công, hoặc là đang ở ngoài đồng cày sâu cuốc bẵm. Hiện giờ trong thôn chỉ thấy nhóm lão nhân cùng đám trẻ nhỏ.
Nhìn những bàn tay già nua nhăn nhúm, run rẩy vung dao băm chuối trộn cám lợn.
Nhìn những bàn tay nhỏ gầy sưng tấy, chai sạn vì phải bóc tách từng hạt ngô.
Cao Cường cùng đồng bọn liếc nhau, khe khẽ phát ra tiếng thở dài.
Đành rằng đói thì đầu gối phải bò, phải làm lụng mới có cái bỏ vào mồm. Thế nhưng những đứa trẻ đang ở độ tuổi cắp sách tới trường, không đi học thì lấy gì thoát khó?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244149/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.