Khác với lãnh thổ Cá Sấu, khi tiến nhập “địa bàn” của Hắc Hổ, cả Cao Cường lẫn Tiêu Diễm Phượng đều cảm nhận thấy một bầu không khí ngột ngạt đến khó thở.
Cứ như thể hôm nay là ngày họp phụ huynh, và hai người họ là hai đứa học trò tinh nghịch.
Bởi vì biết ở nhà có cha mẹ đang cầm chổi ngồi chờ, thành ra cả hai trong lòng ngập tràn bất an.
Nhất là trời tối đen như mực, kết hợp với không gian tĩnh mịch chẳng có nổi dù chỉ một tiếng côn trùng. Lâu lâu gió thổi cành lá xào xạc nghe mà rợn cả tóc gáy.
Cơ mà đâu có cần đặt bẫy với dụ Hắc Hổ ra khỏi hang? Vậy thì việc quái gì phải rón ra rón rén?
Nghĩ tới đây Cao Cường liền vỗ vỗ Tiêu Diễm Phượng và nói:
“Chúng ta chỉ việc xông vào đè đầu Hắc Hổ kia ra mà đánh, không cần phải dè chừng này nọ đâu”
Tinh thần tập trung cao độ, tự dưng bị vỗ lên người, muốn không giật mình cũng khó. Quăng cho hắn một cái trừng mắt phẫn nộ, xong Tiêu Diễm Phượng mới hỏi:
“Vậy kế hoạch tác chiến như thế nào? Là đồng loạt xông lên vây đánh, hay một người đánh tỉa?”
Sớm cân nhắc từ trước, Cao Cường lập tức nói ra kế hoạch:
“Cùng lúc xông lên, tách ra làm hai hướng, luân phiên công kích đánh cho nó hết đường xoay sở”
Tiêu Diễm Phượng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, mà không có hỏi thêm gì. Cao Cường hiểu ý lập tức gia tăng tốc độ, theo sau đó hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244133/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.