Khá may mắn khi tại cả mười đầu ngón tay của nạn nhân, hay nói đúng hơn là tại móng tay của nạn nhân đều có dính một chút thịt vụn.
Đau quá cũng cào, mà sướng quá cũng cào, chậc chậc.
Mà thôi, không bàn sâu vấn đề nhạy cảm này.
Thu thập xong thịt vụn, Cao Cường đứng dậy ra hiệu cho Tiêu Diễm Phượng. Nàng ta hiểu ý liền hướng vị nhân viên dẫn đường kia nói:
“Giờ chúng ta đi xử lý hung thủ, các ngươi tiến hành rà soát toàn bộ những nơi vắng vẻ tại tây thành đi. Nếu phát hiện vụ việc tương tự thì cứ cho hoả thiêu là được”
“Rõ thủ trưởng!” – Người này ngay lập tức dõng dạc trả lời.
Không dây dưa thêm, Cao Cường và Tiêu Diễm Phượng liền quay người rời khỏi.
Tiếp đó dưới cái vuốt ngực thở phào đầy nhẹ nhõm của gã binh lính trẻ tuổi. Hai người ngồi trên chiếc hai kỳ dế nhũi mà phóng đi mất hút.
---
Phóng xe ra khỏi cổng làng, Cao Cường lên tiếng hỏi thăm:
“Giờ đợi Hoàng Đại Hùng bọn họ chạy tới? Hay là chỉ hai chúng ta đi giải quyết?”
Suy tư trong chốc lát, Tiêu Diễm Phượng liền nói ra ý định:
“Ngốc tử bọn họ còn lâu mới tới được, trước tiên truy tìm tung tích thứ kia cái đã”
Khẽ gật đầu đáp lại, Cao Cường tay ga vít mạnh, chiếc hai kỳ dế nhũi liền hoá thành hung thần xa lộ, lạng lách đánh võng điên cuồng.
Ngắn ngủi một phút sau, hắn phóng xe vào thẳng một công trường bỏ hoang.
Hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244121/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.