Muốn xông tới cứu người sao?
Vậy thì lão đầu ngươi nhận lấy đi!
Cao Cường nhếch miệng cười lạnh, tay thì vung nhanh như chớp. Hoàng đại thiếu đáng thương liền bị sử dụng như một cây côn, hung hăng quật thẳng xuống đầu lão giả.
Né tránh đảm bảo thiếu gia chết chắc, mà bung lực ngăn cản thì thiếu gia chết lại càng chắc hơn nữa. Lão giả chỉ còn mỗi một cách chấp nhận thương đau, tán đi lực đạo.
Một tiểu tử ác tâm, một tiểu tử vô nhân đạo. Lão giả trong lòng không ngừng chửi rủa.
“OÀNH..”
Sau một pha va đụng chát chúa, Hoàng đại thiếu cùng với lão giả liền ôm nhau nằm dưới sàn.
Hoàng đại thiếu sau khi hộc một ngụm máu liền lăn ra bất tỉnh. Còn về phần lão giả thì chỉ bị tức ngực, khí huyết hơi nhộn nhạo đôi chút, hít sâu vài hơi là sẽ ổn định lại thôi.
Không quan tâm ánh mắt đầy hằn học của lão giả, Cao Cường hai chân khẽ động, nhoáng cái liền xuất hiện tại khung cửa. Qua đó chặn đường đám Đông Ca ý đồ chạy trốn.
Ánh mắt chiếu xạ hàn quang, Cao Cường hai tay đồng loạt xuất quyền.
“Bùng.. Bùng.. Bùng.. Bùng.. Bùng..”
Năm tiếng nổ lục bục gần như đồng thời vang lên, kèm theo là năm bãi bầy nhầy bắn văng suốt sàn.
“Roành.. Roành.. Roành.. Roành.. Roành..”
Tiếp nối sau đó là năm cỗ thi thể không đầu đổ ngã xuống, với cần cổ phun máu phè phè. Và chẳng mấy chốc máu đọng thành vũng lớn, kèm với mùi máu tanh xộc lên nồng nặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244115/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.