Lại một buổi sáng như mọi khi, Cao Cường luôn là người rời giường và xuống dưới sân tập sớm nhất.
Ngoài ra còn một cái thường lệ nữa, đó là phải tới lúc hắn đánh xong một bài quyền thì mới nghe thấy động tĩnh đám Hoàng Đại Hùng bọn họ lục tục rời giường.
Lúc này đây cũng chính là như vậy, Cao Cường dừng lại đã mười phút, mới thấy ba cái bản mặt uể oải ngái ngủ đi kèm mái tóc xù bông xuất hiện trong tầm mắt.
Lão Phệ còn chịu khó chải vuốt keo củng tận hơn tháng trời đấy. Đám dở hơi này khả năng chịu đựng quá kém cỏi đi, mới có mấy ngày mà đã bỏ cuộc luôn rồi.
“Đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn chúng ta” – Vừa tới gần, Hoàng Đại Hùng liền chỉ tay mắng.
Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải thì không lên tiếng, nhưng mà dùng ánh mắt oán phụ để thay cho lời nói.
“Ta khống chế lắm rồi đấy chứ” – Cao Cường bất đắc dĩ xoè tay giải thích: “Chỉ tại nơi đây diện tích quá nhỏ hẹp, mà ta đâu thể nào đứt đoạn việc tu luyện. Ài!!”
“Có mỗi xù mái tóc thôi, các ngươi bớt kêu ca đi” – Đúng lúc này giọng của Tiêu Diễm Phượng vọng tới.
Rất nhanh nàng ta xuất hiện tại sân, với bộ đồng phục Cấm Quân đen tuyền quen thuộc, càng nổi bật lên làn da trắng ngần mịn màng.
Mà mấy ngày nay Tiêu Diễm Phượng luôn đi xuống trong tình trạng mái tóc dài buông xoã ướt nhẹp.
Trên khuôn mặt xinh đẹp với gò má phính hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244101/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.