Không rõ bên trong hàng trăm ánh mắt hận thù tại phía dưới kia, liệu có kẻ nào vì hô hào chính nghĩa, hoặc bởi báo thù cho gã Trương Huy Quân mà sẽ xông lên đài cùng với Cao Cường hắn đánh một trận tưng bừng khói lửa?
Lên riêng lẻ chắc hẳn là không, nhưng đánh hội đồng thì khẳng định là có.
Liếc mắt phát hiện nhóm Tiêu Diễm Phượng đang đứng ngay sát bức tường phòng hộ. Đáng nói bọn họ lúc này ai nấy vẻ mặt đều trông hết sức lo lắng bồn chồn.
Chậc chậc.. mấy người này đúng thật là.. tại Cấm Quân hắn có thể gặp chuyện được sao?
Nghĩ nghĩ một chút, Cao Cường liền hướng bọn họ mỉm cười, kèm một cái nháy mắt đầy tinh nghịch.
Thấy hắn thi triển ra chiêu số không hợp với lẽ thường này.
Hoàng Đại Hùng gãi đầu khẽ nói:
“Đội trưởng, hình như chúng ta là lo lắng dư thừa”
Lâm Tiểu Tùng nghiêm túc nói:
“Không phải hình như. Là chắn chắn lo lắng chuyện không đâu rồi”
Đỗ Khải híp mắt nhìn võ đài nói:
“Chưa hẳn đâu Choắt. Trận pháp phòng hộ vẫn mở, có vấn đề”
Đúng lúc này gã giáo đầu tung người nhảy vọt lên võ đài, khuôn mặt gã có thể nói là đặc sắc vô cùng. Nghiến răng ra điều ngập tràn lửa giận, còn ánh mắt thì lạnh lẽo như băng.
Mặc dù kết quả đã rõ rành rành, nhưng gã vẫn cẩn thận kiểm tra một lần. Xác định Trương Huy Quân đan điền chắc chắn hết cứu, gã mới nhìn hướng Cao Cường mà chất vấn:
“Huỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244097/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.