Năm tháng đằng đẵng qua đi, không thiếu những ký ức dần phai mờ.
Để rồi có đôi khi ngồi nhớ lại, chỉ còn thấy được những hình ảnh mơ hồ, vụn vỡ không hoàn chỉnh.
Oái oăm là những ký ức đẹp đẽ lại càng dễ quên mất, còn những ký ức đau thương thì luôn đeo bám.
Đơn cử như ngươi có lẽ chẳng nhớ nổi con mèo từng nuôi mấy năm trông đáng yêu thế nào. Nhưng mà bị con chó nhà ông hàng xóm cắn có mỗi một nhát vào bắp chân thì mãi mãi không thể nào quên.
Hoặc là vào một ngày không được đẹp trời cho lắm, mối tình đầu nói với ngươi câu “mình chia tay đi, chúng ta không hợp”. Cái này đau thương dai dẳng thì thôi rồi, không ngôn từ nào có thể tả xiết.
Lại nói tới Cao Cường.
Thực ra khi đâm đầu vào ảo cảnh của Vấn Tâm Quỷ, nguyên nhân sâu xa cũng bởi vì hắn ấp ủ hi vọng những ký ức tưởng chừng đã quên lãng chôn sâu trong lòng, sẽ được khơi gợi đào móc trở ra.
Nhưng không, người tính vĩnh viễn không lại lão tặc thiên tính.
Cho dù có dùng tới loại máy móc hiện đại nhất để mà tính thì vẫn cứ thua thôi.
Bởi vậy ngoài những hình ảnh giết người diệt quỷ gì đó trong hai năm vừa qua, thì một cọng lông ký ức phôi pha cũng chẳng hề thấy. Thật sự khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng cũng như uể oải chán ngán.
Có thể đem Vấn Tâm Quỷ cái mặt hàng này ra làm quỷ vật tượng trưng cho thứ đồ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244071/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.