Đúng 7 giờ sáng, Cao Cường có mặt tại Nhàn Vân Các.
Chỉ có điều tâm trạng của hắn đang đặc biệt không được tốt. Thành ra bữa ăn sáng kết thúc bằng việc có hai bát cháo gà, năm quả trứng trần, với hai mươi chiếc quẩy bị nuốt trôi.
Đáng tiếc rằng ăn nhiều hơn một chút cũng không hoá giải nổi cảm xúc buồn bực trong lòng. Để rồi khi tiến vào hậu viện ngồi pha trà, hắn khuôn mặt có thể nói là vô cùng khó ở.
Quỷ dị hiện thân bên bàn đá, chứng kiến hắn dáng vẻ, Nhàn Vân Lão Nhân nhíu mày khẽ hỏi:
“Tiểu tử ngươi lại làm sao? Mới sáng sớm ra đã cau có cái gì?”
Nhấc ấm rót trà ra làm hai chén, Cao Cường cười khổ hướng sư phụ nói:
“Lão đầu kia với nhi tử bị giết trước khi ta tìm đến. Cái này sư phụ cũng biết rồi còn gì nữa?”
Ngồi phịch xuống ghế, Nhàn Vân Lão Nhân đầy khó hiểu nhìn hắn mà hỏi:
“Không phải hiện trường âm khí nồng nặc đó sao? Tiếp theo thế nào chả lẽ ta còn phải nói?”
Ngập tràn vẻ bất đắc dĩ, Cao Cường từ trữ vật giới lấy ra một tấm giấy vàng:
“Săn tìm đầu quỷ hồn gây án là không có gì đáng nói. Nhưng khi ta trở về kiểm tra lại bảng danh sách, phát hiện tên của bảy đầu quỷ hồn bị gạch ngang, đồng nghĩa chúng đã bị tiêu diệt. Vấn đề là tu sĩ nhân loại ra tay thì cũng thôi, nhưng nếu là quỷ hồn cắn nuốt lẫn nhau vậy phiền toái”
Nhàn Vân Lão Nhân vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244066/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.