Chương trước
Chương sau
Mới chỉ là một tổ chức trực thuộc đã có nhân số Địa Khí cảnh nhiều như vậy, chứng tỏ gia tộc đang cai trị vương quốc phải sở hữu số lượng cao thủ cứ phải gọi là nhiều như mây.

Có điều Cao Cường không mấy bận tâm đến việc này. Dù sao tầm mắt của hắn là hướng về hải vực, thậm chí còn muốn vươn ra ngoài đi khám phá tinh không vũ trụ rộng lớn.

Thế nhưng qua những gì sư phụ nói, Tiêu Diễm Phượng cô nàng kia thân phận bối cảnh có chút li kỳ.

Khoan đã, nàng ta họ Tiêu.. 

Cao Cường quay sang đối sư phụ hỏi:

“Sư phụ, phải chăng Tiêu Diễm Phượng thân phận vương thân quý tộc?”

Nhàn Vân Lão Nhân nhếch miệng cười:

“Ta không tra hỏi sát thủ, nên không rõ ràng lắm. Chỉ từ Đàm lão đầu biết được là công chúa. Chắc hẳn thiên phú của nàng ta đã uy hiếp tới vị thế của nhiều kẻ, nên mới rơi vào cảnh bị ngầm ám sát”

Ế, không ngờ Tiêu Diễm Phượng lại là công chúa cơ đấy.

Có điều như vậy thì lại càng khó tránh bị cuốn vào cái vòng gọi là tranh quyền đoạt vị. Cho dù nàng ta đứng ra vỗ ngực thề thốt không tranh đoạt thế nào đi nữa cũng là vô dụng.

Nhất là với thiên phú cao, nàng ta có thể còn bị chính hoàng đế đương nhiệm đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Trở thành sức ép thúc đẩy đám hoàng tử thái tử phải bộc lộ ra hết tài năng.

Nhìn chung sinh ra trong vương tộc, thân bất do kỷ như vậy đó. Tiêu Diễm Phượng muốn tự định đoạt chỉ có thể nỗ lực tu luyện cường đại lên, hoặc vứt bỏ thân phận mà trốn đi.

Có điểm hiểu ra, Cao Cường mỉm cười hỏi:

“Sư phụ ý là để ta tránh dính líu tới rắc rối của nàng ta?”

Đưa tay vuốt râu, Nhàn Vân Lão Nhân cười nói:

“Thích thế nào đó là tuỳ ngươi, chỉ cần để tâm cẩn thận là được. Mấy chục năm vừa qua đại lục cách cục hẳn là gặp phải thúc đẩy biến chuyển nào đó, không khéo sắp tới liền ồn ào náo nhiệt. Chưa biết chừng còn có chiến tranh quy mô lớn nổ ra”

Chiến tranh quy mô lớn?

Nghe đến cụm từ này, Cao Cường mi tâm nhíu thật chặt.

Chiến tranh tuyệt đối không hay ho tốt đẹp gì. Và kẻ khổ nhất cuối cùng lại chính là thường dân mà thôi. Chưa kể đến những thiệt hại về mặt kinh tế, hoàn cảnh môi trường, vân vân..

Ài, mới chỉ nghĩ thoáng một cái, đã thấy trong người khó chịu rồi.

Nhận thấy cảm xúc của hắn không được tốt, Nhàn Vân Lão Nhân liền mỉm cười nói:

“Chiến tranh đại quy mô ở đây là thế lực tu sĩ trực diện va chạm. Không có hành quân đánh hết chỗ này chỗ nọ đâu mà lo. Nói thế nào thì mệnh lệnh giữ gìn hiện trạng mảnh cố thổ này vẫn còn đó, thế lực tại đại lục tuyệt đối không dám phá hư, vì chế tài của cường giả hải vực áp xuống vô cùng nặng”

Ra là vậy, Cao Cường buông lỏng một hơi nói:

“Sư phụ, nếu có kẻ nào đi quá đà, ta hi vọng lão nhân gia ngài ra tay dọn dẹp”

Vuốt râu suy tư, thật lâu sau Nhàn Vân Lão Nhân cười híp mắt ra điều kiện:

“Trước khi gia nhập Cấm Quân, ngươi chế tạo thành công mười món pháp khí sơ cấp liền thành giao. Nếu không làm được thì đại lục này có chiến tranh tưng bừng, ta đây cũng mặc kệ”

Khoé miệng khẽ giật, Cao Cường nhăn nhó hỏi lại cho chắc:

“Chỉ cần chế tạo ra là được sao sư phụ? Ngài không ám chiêu gì thêm đấy chứ?”

Gõ gõ ngón tay lên bàn đá, Nhàn Vân Lão Nhân cười cười:

“Chỉ cần chất lượng không quá tồi là xong. Điều kiện này không quá đáng đi?”

Gật đầu cái rụp, Cao Cường quyết tâm bừng bừng trả lời:

“Không quá đáng. Sư phụ yên tâm, ta chắc chắn sẽ làm ra đủ mười món cho ngài xem”

Hài lòng gật đầu, Nhàn Vân Lão Nhân vừa vươn tay vừa nói:

“Ngươi sớm nghiệm ra phương thức thi triển thuật pháp đúng cách, lại còn vận dụng được thành công. Việc này để cho sư phụ cảm thấy hết sức bất ngờ”

Kế đó Cao Cường liền thấy sư phụ duỗi ra ngón chỏ. Ngay tại trước đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ một vòng hoả hồng linh văn đồ án, ban đầu có kích cỡ tương đương trái bóng bàn. Sau đó không ngừng phóng đại lên, cho tới khi tương đương chiếc đĩa.

Chưa hết, linh văn ban đầu là đồ án chân long giương nanh múa vuốt, nhúc nhích giây lát liền hoá thành đồ án hình cây kiếm, rồi lại hoá thành hình chiếc khiên chắn.. biến đổi không ngừng đủ các tạo hình. Kích cỡ còn phóng to thu nhỏ, nhìn chóng cả mặt.

Quan trọng là không thấy sư phụ “kháp kháp” thủ ấn.

Nhận ra điểm này, Cao Cường mặt mũi phiền muộn làu bàu:

“Sư phụ, có chỉ điểm gì đó thì cũng lựa lựa tầng thứ trong tầm với của ta hiện tại thôi. Lão nhân gia ngài đùng một cái bày vẽ thứ cao siêu gì đâu, ta sao mà theo cho nổi?”

Nhàn Vân Lão Nhân tán đi hoả hồng linh văn, mỉm cười nói:

“Đây không phải thứ gì cao siêu như ngươi tưởng tượng. Xong điều kiện tiên quyết là ngươi khí cảm phải cực kỳ linh mẫn. Khi ngươi thân cận với linh khí đạt đến một trình độ nhất định, chỉ ý niệm trong đầu cũng có thể thi triển ra được bất cứ loại thuật pháp nào mà ngươi nắm giữ”

“Hơn nữa càng thân cận linh khí thiên địa, thuật pháp mà ngươi thi triển ra sẽ có uy năng càng mạnh. Ngoài ra còn có một vài lợi ích lớn lao khác hiện tại chưa vội bàn tới. Nói chung mỗi khi tu luyện, giành chút tâm tư để nâng cao độ thân cận với linh khí sẽ tốt hơn rất nhiều”

Khe khẽ gật đầu, Cao Cường nghiêm túc nói:

“Cái này thì từ khi mở ra thần thức, trở về mỗi lần ngồi xuống tu luyện ta đều để ý cảm nhận linh khí quanh mình. Trước đây còn phải toả ra thần thức, chứ hiện tại chỉ cần nghĩ muốn hấp thu linh khí là sẽ hấp thu được. Sư phụ nhìn thử xem có được tính là thân cận không?”

Cao Cường nói dứt lời, lôi hệ linh khí bỗng chốc tụ tập lại quẩn quanh cơ thể hắn.

Với con mắt tinh tường của mình, Nhàn Vân Lão Nhân thừa sức nhìn ra được điều gì đang xảy ra.

Cao Cường không hề vận dụng công pháp, cũng không hề toả ra thần thức. Hắn đơn giản chỉ là ngồi đó rót trà rồi uống, lôi hệ linh khí vẫn tự động thẩm thấu vào cơ thể hắn.

Mặc dù hấp thu tốc độ rất chậm, đối với tăng trưởng tu vi thì chẳng có bao nhiêu ý nghĩa. Nhưng đã đủ để minh chứng hắn có độ thân cận với linh khí thiên địa là cực kỳ cao.

Nhàn Vân Lão Nhân không nén nổi cảm khái:

“Với trình độ thế này, tiểu tử ngươi chăm chỉ luyện tập thuật pháp, chẳng mấy chốc thì đạt tới dùng ý niệm cũng đủ giết địch a. Ta lúc bằng tuổi ngươi còn đang tập toẹ chưa đâu vào đâu, ài, đúng là thời thế tạo anh hùng, sông Hồng phù sa mới vùi lấp phù sa cũ a”

Sư phụ tự dưng dở dở ương ương làm Cao Cường không biết phải nói gì cho phải. Không lẽ chạy tới vỗ cái vai lão nhân gia, đánh cái gọi là an ủi?

“Cơm nước xong rồi aaaaaaaaa” – Đúng lúc này Tống Đại Lực từ phòng bếp rống lớn một câu.

Cuộc nói chuyện giữa hai thày trò liền tạm thời dừng lại ở đây.

--- 

Vừa vào tới sân nhà, Cao Cường liền đi tắm một cái cho thoải mái rồi còn tập luyện hoạ vẽ linh văn.

Tắm xong trở ra tới phòng khách, cũng là lúc điện thoại đặt trên sập gụ phát rung. Cao Cường nghi hoặc cách không chộp lấy xem sao, thì thấy là số từ nước ngoài gọi.

Với đầu số này.. là Anh Tuấn Đại Vương?

Không nghĩ nhiều, Cao Cường liền bấm nghe máy: 

“Ngươi gọi trực tiếp thế này là có chuyện quan trọng sao?”

Đầu máy bên kia ngay tức thì truyền tới trả lời:

“Cường, giúp ta giết một kẻ. Sau này ta liền gọi ngươi Cường ca”

Anh Tuấn Đại Vương nhờ giết người? Cao Cường mi tâm nhíu chặt, trầm giọng hỏi:

“Giết kẻ nào? Tiểu tử ngươi nghiêm túc sao?”

Không chút vòng vo, Anh Tuấn Đại Vương thẳng thắn nói:

“Ta muốn giết gã Phúc Lâm, lý do vì sao thì ngươi lên mạng đọc báo liền sẽ hiểu”

Giết gã Phúc Lâm? Cao Cường thấy mình sắp sửa hồ đồ:

“Gã đó mới bị ta đánh què chân, thế nào lại chọc tức đến tiểu tử ngươi rồi hả?”

Anh Tuấn Đại Vương giọng điều đầy phẫn nộ truyền tới:

“Mẹ nó, ta hận không thể tự tay xiên cho gã khốn đó đứt từng khúc ruột. Ài, không tiện nói nhiều, hiện giờ ta phải cúp máy đây, khi khác liền nói với ngươi một chuyện khá quan trọng”

“Crụp.. Tút.. tút.. tút..”

Nói cúp liền cúp? Cao Cường ngứa răng ngứa lợi, mau chóng mở hòm thư soạn gửi một bức thư. Thuận tiện truy cập báo mạng xem gã Phúc Lâm kia đã làm cái chuyện tày đình gì.

Rất nhanh tìm được vài bài báo đưa tin về một vụ nhảy lầu tự tử. Đọc tên của nạn nhân, không khó để Cao Cường hiểu ra vấn đề. Sát khí giây lát toả ra ngùn ngụt, cô đặc cả không khí.

Doãn Hồng Hạnh tự tử.

Hơn nữa trong mấy bài báo có nhắc đến dấu hiệu nàng ta giống như bị cưỡng bức.

Chỉ là những luận điểm này còn chưa được cơ quan chức năng công bố chứng thực thì tin tức về vụ việc đã đứt đoạn. Thay vào đó là tin tức Doãn Gia và Phúc Gia gần đây so kè trên thương trường đến toác đầu chảy máu. Mới hôm qua, gia chủ hai bên còn suýt thì choảng nhau giữa chợ.

Chứng tỏ cái chết của Doãn Hồng Hạnh liên quan tới gã Phúc Lâm là điều khỏi phải bàn cãi gì nữa rồi đi. Nghĩ đến việc này trong lòng Cao Cường có điểm khó chịu.

Nếu bữa đó xuất thủ thâm độc hơn một chút, có lẽ gã khốn này đã không thể làm trò xằng bậy được. Càng nghĩ càng cay cú không biết để đâu cho mà hết đây.

“Tích.. Tích..” – Chuông báo có thư điện tử gửi tới.

Là thư phản hồi của Anh Tuấn Đại Vương, nội dung thông báo đã bắt tay tiến hành công việc.

Cao Cường hài lòng đứng dậy thay đổi bộ đồ dạ hành, rồi hướng Y Đại Tân Long mà lao đi vun vút.

Không mất nhiều thời gian để hắn chạy tới khu ký túc xã giành cho nữ sinh của Y Đại Tân Long. Sau khi tìm kiếm xung quanh mấy toà nhà ký túc mà không tìm thấy gì, Cao Cường liền xâm nhập lên tầng bốn của toà nhà G3.

Đáng tiếc thông qua thần thức kiểm tra gian phòng 402 thì thấy đồ đạc cá nhân của Doãn Hồng Hạnh đã bị thu dọn hết cả rồi. Muốn kiếm đồ vật gì đó để chiêu hồn nàng ta là không thể, Cao Cường bất đắc dĩ lên tầng thượng.

Theo báo trí đưa tin thì nàng ta chính là từ sân thượng nhảy xuống dưới sân. Ài, Cao Cường không khỏi thở dài tiếc hận.

“Ồ..” – Khẽ kinh hô một tiếng.

Cao Cường ngoái lại nhìn về hướng khu nhà thể thao bỏ hoang. Hắn cảm nhận thấy nhàn nhạt khí tức âm hồn đang trú ẩn tại hang ổ cũ của Lão Hổ.

Không nghĩ ngợi gì thêm, Cao Cường cứ thế từ tầng thượng nhảy thẳng xuống mặt đất. Chân đạp Miêu Bộ, hướng khu nhà thể thao mà mau chạy tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.