Từ tường bao đến mái nhà, rồi cả trong sân đều không thiếu Địa Lôi Phù được chôn ngầm xuống, ấy thế mà tiểu miêu đạo tặc ngay cả cọng lông cũng không sứt mẻ.
Trông thì đen thùi lùi mà cái số của tiểu miêu xem ra lại đỏ quá trời đi.
Mắt người mắt mèo nhìn nhau chán chê một hồi, Cao Cường trước tiên liền chạy đi dắt xe vào sân để còn đóng cổng cái đã.
Đem xe cất vào nhà kho xong, Cao Cường lần nữa đi tới bờ ao, vừa vỗ lên vai mình vừa nói:
“Muốn theo ta vào nhà thì lên đây”
“Viu..” – Âm thanh xé gió vang lên..
Cao Cường theo đó tức thì cảm thấy trên vai hắn có thêm đồ vật đông tây. Khỏi cần nhìn cũng biết là tiểu miêu vừa nhảy lên ngồi.
Đi thẳng vào trong phòng khách, Cao Cường chỉ tay tới lớp đệm nhung mềm mại của chiếc ghế thái sư.
Tiểu miêu hiểu ý liền phốc một cái nhảy xuống ghế mà ngồi chễm chệ.
Nhìn thoáng qua tiểu miêu, Cao Cường thật không biết nói gì cho phải đây.
Đưa ra những câu hỏi như kiểu sao ngươi không rời thành phố? Sao ngươi lại tìm được tới nơi ta sống? Rồi ngươi tìm ta làm gì?
Chắc chắn tiểu miêu nghe hiểu và cũng sẽ trả lời được.
Thế nhưng câu trả lời có nội dung ra làm sao thì cam đoan Cao Cường nghe đếch hiểu.
Đặt mông ngồi xuống phần còn lại của chiếc ghế thái sư, tiện tay đem mũ lưỡi chai khẩu trang tháo bỏ, hắn phút chốc lâm vào trầm tư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3244003/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.