Nếu điều kiện cho phép thì Cao Cường rất muốn được hỏi người anh em Tạo Hoá là tại sao nữ nhân lại có thể lật mặt nhanh đến như vậy?
Nửa giây trước còn lạnh như băng..
Nửa giây sau đã ngượng ngùng e thẹn..
Nữ nhân cứ nắng mưa thất thường kiểu này thì bố ai mà chiều được.
Nghĩ đi nghĩ lại Cao Cường liền cảm thấy đến hiện tại còn độc thân cẩu chưa hẳn đã là chuyện gì xấu.
Mà thôi, không nên lãng phí thời gian vào việc suy nghĩ vớ va vớ vẩn. Ngạ Quỷ còn đang ngây ngốc ngồi đó chờ bị xử lý đây này.
Bởi vậy Cao Cường liền xua tay ý tứ Đào Thu Hồng không cần câu nệ.
Xong xuôi hắn ngồi xổm xuống, mau chóng từ cặp xách lôi ra mấy món đồ vật đông tây.
Trong đó có mười cây nến tự chế màu đen nhánh, một hộp chứa chu sa dịch, một cây bút lông sói.
Tiếp theo là một tấm phù xếp thành hình cây kiếm, lâu lâu loé lên thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Sau cùng là một chai thuỷ tinh, bên trong đựng thứ nước xám xịt đục ngầu không sai biệt nước cống.
Thấy mấy món đồ này “Đào Thế Mạnh” không gầm gừ mắng chửi nữa, thay vào đó là nhìn hướng Cao Cường với một nụ cười vô cùng thân thiện và nói:
“Huynh đệ, chúng ta không thù không oán, cần gì phải làm tuyệt như vậy. Có đem ta tống cổ về Âm Phủ thì ngươi cũng có được cái gì đâu. Không bằng chúng ta hợp tác làm ăn thế nào? Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3243986/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.