Diên Lộc choàng tỉnh liền ngay lập tức đuổi theo ra ngoài, đáng tiếc đã không còn thấy bóng dáng của Cao Cường ở đâu nữa.
Nhìn thấy Diên Lộc vội vã chạy trở lại, Tuấn ca tò mò liền hỏi thăm:
“Tiểu Lộc, trong đó đốt cái gì mà khét um lên thế? Gã thần bí kia đâu này?”
Còn muốn hỏi thêm mà Cao Cường đi mất rồi, trong lòng Diên Lộc ít nhiều có chút tiếc nuối. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Tuấn ca, thở dài thườn thượt mà đáp:
“Bên trong kia có mấy chục cỗ thi thể, thảm trạng cũng là bị cắn nát cổ. Có điều gã thần bí đó dùng phù lục đem thiêu huỷ sạch sẽ hết rồi”
Nghe xong Tuấn ca phất tay tỏ vẻ không quá quan trọng:
“Thiêu huỷ thì thiêu huỷ đi. Chứ đem về lại phải làm báo cáo có mà nhức cả đầu”
Diên Lộc gật đầu, kế tiếp liền cười khổ mà nói:
“Gã huỷ thi xong liền rời đi luôn. Xem ra là không muốn lắm lời với Cấm Quân chúng ta”
Tuấn ca nghe cũng có chút bất đắc dĩ:
“Có tu sĩ nào mà muốn dây dưa tới Cấm Quân đâu chứ. Gã ra tay cứu giúp đã là phúc lắm rồi”
Nghe đến đây vẻ mặt Diên Lộc đột nhiên nghiêm túc:
“Nhìn cái cách gã dùng súng khoá chết địch nhân quá ngầu. Trở về ta phải xin cấp một khẩu mới được”
Tuấn ca khoé miệng khẽ giật, gã thẳng thừng tạt cho Diên Lộc một gáo nước lạnh:
“Tốc độ của gã đó nhanh như quỷ, kết hợp súng trong chiến đấu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-gian-phan-quan/3243982/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.