Nữ nhân muốn quản lý giađình chắc không phải là chuyện xấu chứ? Tĩnh Vũ nghĩ.
''Ngươi nói phu nhân thỉnh giáo ngươi về việc quản lý người và chuyện của NamHy viện, muốn cùng chúng ta lui tới các cửa hàng, thậm chí cả tình trạng vậnchuyển buôn bán của các cửa hàng nhà mình?''
Trong thư phòng, Tĩnh Vũ nhìn Đỗ Phong, vẻ mặt rất buồn cười, thú vị. Xem rahứng thú của nàng không nhỏ!
''Đúng vậy, bởi vì người là phu nhân, là cách cách, cho nên tiểu nhân không dámgiấu diếm, nhưng không biết Long gia...''
''Không sao!'' Hắn biết Đỗ Phong lo lắng hắn sẽ phật ý: ''Mà phu nhân có nói làrốt cuộc nàng muốn làm gì hay không?''
''Có, phu nhân muốn đi bên cạnh ta học tập. Người nói người đã là thê tử củangười ta, nam quản chuyện bên ngoài, nữ quản chuyện bên trong. Vì muốn giúpLong gia tránh lo âu về sau, vì Long gia chia sẻ buồn phiền, người muốn trởthành nữ chủ nhân của Nam Hy viện.''
Đỗ Phong vừa nói vừa khen: ''Thật sự Long gia đã tìm được một thê tử hiền thục,tốt bụng.''
Chắc chắn là sau lưng nàng có động cơ gì đó? Hy vọng là không phải nghĩ có mộtngày có thể xách lỗ tai hắn đi dạo phố thị uy là được rồi. Con ngươi hắn hiệnlên ý cười, nhìn lại Đỗ Phong: ''Hiện giờ nàng đang ở đâu?''
Đột nhiên, vẻ mặt của lão tổng quản có chút xấu hổ: ''Phu nhân hỏi ta rất nhiềuchuyện, ta cũng đã trả lời. Không biết là có phải nói nhiều quá hay không, phunhân còn ở lại trong phòng, chắc là muốn ghi lại.''
''Ta hiểu rồi.''
Hắn đứng dậy.
''Ách... Còn một việc nữa thưa Long gia. Ngọc Mai đã trở lại.''
''Ta đã biết.''
Lão tổng quản muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, im lặng lui xuống.
Tĩnh Vũ đi ra khỏi thư phòng. Hắn biết Đỗ bá muốn hắn tìm Ngọc Mai nói chuyệnnhưng giờ khắc này, hắn vẫn là muốn nhìn thấy vợ yêu của hắn hơn. Hắn bước dọchành lang dài có ánh nắng chiếu xuống, đi về hướng phòng ngủ.
Mấy ngày nay, vợ chồng bọn họ đã phân phòng để ngủ, nhưng mà Đỗ Phong cùngngười hầu không ai rõ. Bởi vì trên thực tế, hắn cùng Tĩnh Du vẫn ở chung mộtgian phòng, chỉ là hắn ngủ ở phòng kế bên, hai người chỉ cách nhau một váchtường mà thôi. Nhưng một vách tường này cũng đủ khiến Tiểu quỷ kia nóng nảy giơhai chân hai tay phản đối.
Trên thực tế, về phương diện kia, hắn cũng đã khôi phục bình thường. Điều nàylàm cho hắn hối hận đôi chút, không nên đồng ý với Tĩnh Du không chạm vào nàngcho tới khi có tình cảm. Thật là lời hứa quân tử nặng ngàn vàng...
Lúc này hắn đã đi tới cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tĩnh Du ngồi trên ghế, miệng lẩmbẩm, lấy bút lông chấm mực nước ở trong nghiên, rồi viết.
Tĩnh Du không để ý thấy hắn, đôi mắt đẹp đang lắng đọng suy nghĩ. Nếu nói Longgia giàu có một phương, chắc là không có ai phản đối. Hắn kinh doanh kiếm đượcrất nhiều tiền: Lên phương Bắc vận chuyển lông, da thú về bán, xuống Giang Namsản xuất tơ lụa, đồ gốm vận chuyển ra nước ngoài hoặc thiết lập kinh doanh ởtrong nước. Mặt khác, gần đây còn mở nhà trọ, bây giờ còn có rất nhiều việc nhỏkhác, ví dụ như xét duyệt chất lượng cùng số lượng hàng hóa đã chờ đây...
Mà cũng bởi vì nhu cầu sử dụng nhân lực rất lớn, cho nên nếu gặp phải đơn hàngcực lớn thì nha hoàn cùng sai nha trong phủ cũng được các cửa hàng nhận về trợgiúp. Thật sự rất vất vả, nhưng các người hầu này xem ra rất bằng lòng với sốmệnh, trên mặt luôn thường trực nụ cười. Có thể thấy Long gia là chủ tử khônghề thất bại, nàng phải làm thế nào mới có thể vượt qua hắn, thu phục lòng củabọn họ?
''Đang suy nghĩ cái gì?''
Giọng nói của Tĩnh Vũ đột nhiên vang lên bên tai nàng. Không phát hiện rằng hắnđi vào lúc nào khiến Tĩnh Du bị dọa một phen, nàng vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìnhắn: ''Ngươi đi đứng kiểu gì mà không có tiếng động vậy?''
''Là do nàng rất chuyên tâm.''
Hắn cười cười ngồi xuống bên cạnh nàng, liếc nhìn bút tích xinh đẹp của nàng ởtrên bàn. Thật là người cũng như tên, ngay cả nét mặt vừa mới rất chuyên chúcủa nàng đều khiến hắn vô cùng mê muội. Khuôn mặt đẹp tựa như tiên nữ, càngtiếp xúc với nàng càng khiến người ta động lòng.
''Muốn làm nữ chủ nhân sao?''
Lông mày nàng nhíu lại: ''Có người đi mật báo?''
''Đương nhiên, ở đây ta vẫn là chủ, cho dù là gió thổi cỏ lay cũng có ngườihướng ta báo cáo.'' Hắn cười cười nói giỡn, nhưng ý nghĩa trong lời nói vô cùngrõ ràng: Hắn là chủ.
''Không phải chứ? Mấy ngày nay ngươi vội vàng tìm địa điểm mở hiệu thuốc, còncó vài chuyện linh tinh, thậm chí còn sắp xếp cho Tiểu quỷ kia đến Thiên Lâmviện đọc sách. Cho dù ngươi sung sướng cũng không thể cho rằng ta ở nhà, ăn norồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, như là heo!''
''Có gì mà không thể? Trên đường ta đưa Tiểu quỷ kia đến Thiên Lâm viện, vừađấm vừa xoa, bảo nàng ta ngoan ngoãn ở lại đó đọc sách, cứ ba tháng lại có thểtrở về Nam Hy viện vài ngày để gặp mặt chúng ta thì nàng liền khai hết tấtcả.''
Đột nhiên hắn cười, cố ý làm khoảng cách giữa mặt hắn và nàng gần hơn: ''Tiểuquỷ cũng đã nghĩ cho nàng tốt lắm, nếu sinh bảy cục cưng thì nàng cũng giốngheo mẹ nhỏ rồi còn gì?''
Đối với kiểu trêu chọc này, mặt của nàng hồng hết cả lên, còn nói chuyện ấp aấp úng: ''Đó là do nàng ta nói, ta không có đồng ý.''
''Phải không? Ta đây thật sự không vui vẻ, heo mẹ nhỏ của ta cũng bị mất?''
Cái tên không đứng đắn này! Nàng chịu không nổi liếc mắt xem thường hắn, trởlại đề tài cũ: ''Tóm lại sau này khi ngươi mở hiệu thuốc bắc, cả ngày đều ở bênngoài thay người ta xem bệnh, bốc thuốc. Trong phủ có cách cách ta làm chủ, mọichuyện không cần phải thông báo đến ngươi nữa, không phải tốt lắm sao?''
“Ta còn tưởng có người muốn bái ta làm sư để học y?'' Hắn giả bộ làm vẻ mặthoang mang.
Trong mắt nàng bốc hỏa: ''Là ngươi không chịu thu nhận học trò như ta! Trí nhớta còn tốt lắm!''
''Sai! Tất nhiên là còn chưa tốt. Ta nói rồi, chỉ cần là nữ nhân, khi ta nhậnlàm đệ tử phải lấy thân báo đáp. Sau đó còn phải có điều kiện ưu đãi, ngày nàocũng phải đóng 'học phí' a.''
Cặp mắt sáng quắc của hắn xẹt qua cái trán bóng loáng của nàng, cái mũi vểnhcao, cặp môi đỏ tươi, lại tiếp tục đi xuống chiếc cổ non mềm, giọng nói của hắncũng trở nên khàn khan: ''Nếu nàng thay đổi ý kiến, đồng ý điều kiện trên, nàngchính là đệ tử của ta.''
Nàng không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Rõ ràng là hắn không đụngđến nàng, vì sao toàn thân nàng vẫn nóng lên, làm cho nàng nghĩ tới phản ứngsau khi uống xuân dược, mặt của nàng càng đỏ.
Không được nghĩ! Không được nghĩ!
''Không nói lời nào nghĩa là không có ý định thay đổi chủ ý sao?'' Hắn nhíumày, đột nhiên thở dài một tiếng thật lớn: ''Thật là, kể ra nàng hại người cũnglà hại mình. Nếu ở đêm động phòng nàng không có quậy phá như vậy thì bây giờ takhông nhận nàng làm đệ tử cũng là không được hay sao. Nàng cũng không cần phảixấu hổ, không được tự nhiên.''
Hắn phát hiện ra rằng hắn thật sự rất thích trêu chọc nàng. Nhìn toàn bộ gươngmặt nàng đỏ hồng, hắn thật sự rất muốn vuốt ve. Không, không chỉ như vậy, trongđầu hắn còn có ý nghĩ xấu, khiến cho chỗ kia bị kích thích đứng dậy.
Thật buồn cười, từ khi nào hắn lại trở thành một người có tinh lực dư thừa nhưthế?
Nàng trở nên ngượng ngùng, khó xử, chân tay cũng luống cuống, bởi vì đề tàihiện tại thật khó có thể khiến người ta dễ chịu.
''Thôi'' Hiện tại hắn cũng không muốn ở cái đề tài này đảo quanh. Hắn biếttrong thời gian ngắn hắn sẽ không có cách ăn được nàng: ''Trở lại chuyện chínhđi. Nếu nàng muốn làm chủ, có người nàng cần biết, ta nghĩ nàng ấy sẽ giúp nàngrất nhiều.''
Trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, người kia chắc chắn là nữ nhân.
Nàng nhìn hắn đứng dậy bước ra ngoài, đi đến bên nha hoàn ngoài cửa phân phómột chút.
Chỉ một lát sau, nàng nhìn thấy một dung mạo thanh lệ, một nữ tử mặc bộ váyxanh biếc đi đến cửa phòng ngủ, hơi hơi cúi chào: ''Long gia, phu nhân.''
''Vào đi.''
Tĩnh Vũ gật đầu, nàng bước từng bước thong thả tiến đến. Tĩnh Du chú ý đếnkhuôn mặt có thần thái giỏi giang kia. Tuy nàng cũng là một cô gái có chút kiêucăng nhưng nhìn nàng ta, nàng không khỏi có chút kính sợ.
''Long gia có gì phân phó?''
Đỗ Ngọc Mai vô cùng cung kính nhìn nam nhân nàng yêu mến, không dám nhìn thẳngkhuôn mặt kia bởi vừa nhìn trong khoảnh khắc, tim nàng liền đau như dao cắt.
Nàng tin tưởng và cũng đoán Tĩnh Du cách cách là một mỹ nhân, nhưng không ngờrằng so với mỹ nhân nàng ta còn có phần hơn hẳn. Một thân tơ lụa thượng hạng,áo choàng thêu hoa cầu kỳ làm nổi bật khí phách cao quý, dung mạo chim sa cálặn, da thịt trắng nõn lộ ra ngoài. Và còn rất trẻ tuổi...
Nàng ta cùng lắm là mới mười sáu, mười bảy tuổi. Chính là một đóa hoa hồng eấp, còn nàng đã hai mươi tám...
''Phu nhân muốn học cách quản lý gia đình. Những năm gần đây, ta biết Đỗ bá phụtrách bên ngoài, còn ngươi phụ trách bên trong, đem đại gia đình này chăm sócrất ổn thỏa. Cho nên những ngày tiếp theo, có khả năng ngươi sẽ vất vả mộtchút, chỉ dạy cho phu nhân.''
Vất vả chút? Tĩnh Du không mấy vui vẻ liếc nhìn hắn một cái. Tư chất của nàngngu dốt lắm sao?
Tĩnh Vũ vừa vặn nhìn thấy ánh mắt có chút hờn giận của nàng, nhưng hắn chỉ cườiôn nhu.
''Ngọc Mai là con gái một của Đỗ bá, rất giống ta, từ nhỏ đã không có mẹ. Nàngtừ bé đã lớn lên ở đây, khi ta mười tám tuổi trở về, đối với nơi này rất xa lạ,nàng đã giúp ta rất nhiều việc.''
''Long gia quá khách sáo, đây là việc Ngọc Mai nên làm.'' Đối với lời ca ngợicủa hắn, khổ sở trong lòng nàng có chút được an ủi.
''Là ngươi khách sáo.'' Hắn nhìn nàng cười, nhưng lại nhớ đến vẻ mặt của TĩnhDu.
''Ngọc Mai hơn ta hai tuổi, ta xem nàng như tỷ tỷ. Vì vậy ta hy vọng nàng cũnglấy thân phận như vậy cư xử với nàng ấy.''
Vì sao nàng lại bị xem như là một người hay ức hiếp nô tài vậy? Nàng lại càngkhông vui. Ở trong này đã mấy ngày, có người hầu nào bị nàng mắng mỏ sao? Nàngcũng không phải là người vênh váo, tự đắc, tự cho mình là cách cách cao ngạo!
Tĩnh Vũ không phải là không nhìn thấy cặp mắt đẹp kia chớp chớp rung động chứađựng sự bất mãn. Nhưng dù sao đối với Đỗ Ngọc Mai, hắn xác thực có thiếu nợ,hơn nữa cả đời sau này hắn ở với Tĩnh Du, hoàn toàn không có cơ hội bù đắp lạicho nàng. Cho nên hắn hy vọng nàng không phải chịu ủy khuất.
''Ngươi dẫn phu nhân đi cho tốt. Ta nghĩ tòa nhà lớn này phu nhân cũng chưa xemhết.''
Điểm này hắn nói rất đúng. Nam Hy viện lớn hơn so với tưởng tượng của nàng rấtnhiều, mà Tiểu quỷ kia còn cố tình quấn lấy nàng, hy vọng nàng có thể làm choTĩnh Vũ mất đi ý định bắt nàng ta đến thư viện đọc sách, cho nên nàng chưa cócơ hội đi đây đi đó.
Mặc dù Đỗ Ngọc Mai rất muốn ở lại thêm chốc lát để nhìn Long gia, nghe hắn nóichuyện nhưng nhiều năm huấn luyện đã khiến nàng dễ dàng đội mặt nạ rất giỏi. Vôcùng cung kính cúi đầu trước Tĩnh Du, ý bảo nàng ấy đi cùng nàng.
''Nhớ chăm sóc tốt.''
Tĩnh Du đi ra đến cửa, lại nghe lời nói từ phía sau, nàng quay đầu nhìn khuônmặt tuấn tú kia, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, vội quay đầu đi ra ngoài. Nàng rất rõràng việc hắn ám chỉ. Tuy đã là thê tử của hắn, nhưng vì làm đệ tử của hắn màhiến thân, để cho hắn khinh bạc suốt ngày thì rất cổ quái!
''Xin phu nhân cẩn thận, có cầu thang.''
Giọng nói của Đỗ Ngọc Mai khiến cho nàng bừng tỉnh, tránh khỏi bị vấp ngã. Nàngbước lên cầu thang, ngẩng mặt lên cười cảm ơn nàng.
Nhưng Đỗ Ngọc Mai lại không có biểu hiện gì. Giống như nàng ta không thíchnàng, Tĩnh Du có loại cảm giác ấy.
Nam Hy viện là một tòa nhà theo lối kiến trúc của Giang Nam. Có sáu khu, cầunhỏ bắc qua dòng nước, cảnh sơn thủy, đình đài lầu các, khung cảnh tuyệt đẹphợp lòng người. Từng cái sân, căn phòng đều rất xa hoa, nhất là sảnh đường tiếpkhách có bức tranh thêu sơn thủy, ngọc thạch. Các vật dụng trong nhà tuy nhỏnhưng cực kỳ tinh xảo, tao nhã lịch sự lại phú quý bức người.
Nhưng mà Đỗ Ngọc Mai mang theo nàng đi một vòng lớn như vậy, giọng điệu vẫn làhàn khí bức người.
Nàng ta lạnh như băng, trần thuật về các quản sự cùng người hầu. Phần lớn làmột thế hệ nguyện trung thành với Nam Hy viện, bởi vì chủ tử đối với bọn họkhông keo kiệt, tuy là danh phận chủ tớ nhưng thật sự như người thân...
''Nói trắng ra, nơi này giống như một đại gia đình, không có danh phận chủtớ.''
Tĩnh Du nhíu lông mày lại, vừa đi vừa nhìn Đỗ Ngọc Mai nói chuyện. Là nàng quánhạy cảm sao? Vì sao khi nghe bốn chữ kia, hình như có ý nhấn mạnh, đặc biệtkéo dài?
“Phu nhân muốn làm chủ. Đối với mọi chuyện trong nhà không thể không hiểu hết.Chỉ khi Long gia vắng nhà, phu nhân mới có thể làm chủ mọi chuyện, kể cả chuyệnbên ngoài.''
Tiếp theo, nàng ta nói đến việc phát triển làm ăn. Tĩnh Du nhìn vẻ mặt lạnhlùng, cứng nhắc trong lời nói của nàng ta khiến nàng chỉ muốn đi hỏi Đỗ bá.Nhưng nàng không muốn cắt ngang lời, coi như nàng đang ôn tập đi...
Nhưng dù sao, nàng cũng có dự cảm, những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ bận rộnnhiều việc.
Tĩnh Du phát hiện mình hoàn toàn sai lầm rồi, quá sai lầm rồi. Quản lý gia đìnhthật sự mệt chết người, thật quá vất vả, hơn nữa nàng còn chưa tiếp xúc với mọichuyện của các cửa hàng bên kia. Nàng muốn ngửa mặt lên trời kêu lên nàng đầuhàng!
Cũng bởi vậy mà nàng bái phục Đỗ Ngọc Mai giỏi giang, nhanh nhẹn.
Theo nàng ta dạy, buôn bán bên ngoài có thành công hay không, một nửa là do namnhân, một nửa còn lại phải dựa vào nữ nhân.
Bởi vì trong buôn bán, phần lớn khách hàng quan trọng là người có tiền, có thểlà hoàng tộc hoặc quan lại, mà trong những người này có không ít người chỉthích nghe nữ nhân nói. Hơn nữa, buôn bán da, lông thú hoặc tơ lụa, đều là vìmuốn bù lại việc thất sủng hoặc âu yếm tiểu thiếp. Tuy là loại mặt hàng này cógiá khá cao nhưng nếu nữ nhân mở miệng liền sẽ được đưa đến trong phủ. Bởi vậyđối với những nữ nhân này, nàng càng không thể không biết chừng mực. Ba trênnăm lần phải mời các nàng đến phủ nói chuyện phiếm, tranh thủ tình cảm, mà khicác nàng rời đi cũng không thể quên chuẩn bị quà, bởi vì khi các nàng đến đâycũng đã có quà trước. Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
''Còn phải lựa chọn lá trà, điểm tâm, thậm chí chén, bàn... Tất cả đều phải dophu nhân tự mình quyết định, thậm chí thử qua để tránh thất lễ...''
Trong phòng ngủ, giọng điệu của Đỗ Ngọc Mai như tụng kinh, khiến cho việc mỗiđêm đều phải nghe, phải chú ý làm Tĩnh Du buồn ngủ díu cả mắt trước khi lênđược đến giường.
''Ngày mai hãy tiếp tục đi.''
Tĩnh Vũ đi vào, liếc mắt một cái, liền thấy có người muốn vào mộng gặp ChuCông.
''Nhưng theo thời gian đã tính, vài ngày nữa là đến lúc mời các phu nhân khácđến thưởng trà. Cho nên Ngọc Mai mới phải dạy trước cho phu nhân về chuyện này,thời gian thật sự rất cấp bách...''
''Không thành vấn đề, ta tin tưởng nàng ấy.'' Hắn nhìn thấy Tĩnh Du có vẻ hơichột dạ, trong lòng cười thầm, xem ra hắn đã nói sai rồi.
''Nhưng nếu Long gia đã giao phu nhân cho Ngọc Mai, thì Ngọc Mai phải có tráchnhiệm chỉ bảo người, xin Long gia...''
Ý cười trên mặt hắn chợt tắt: ''Ta thấy phu nhân đã quá mệt mỏi, có lẽ ngươitận tâm quá mức rồi.''
Sắc mặt nàng biến đổi, khẩu khí cũng trở nên lạnh lung: ''Long gia ám chỉ NgọcMai khi dễ phu nhân?''
Nàng ta là chủ tử, lại là cách cách cao quý. Nếu nàng ta không muốn học, chẳnglẽ Ngọc Mai nàng ăn gan hùm mật gấu mà dám đem nàng ta buộc phải ngồi một chỗbất động hay sao?
Nàng thấy hình như hắn xót cách cách! Còn nàng thì sao? Nàng là cái gì?
Tĩnh Du cũng nhìn ra được hắn xót nàng, nhưng nàng không muốn vì mình mà hắncùng Ngọc Mai coi như tỷ tỷ kia tranh cãi: ''Ách...Ta còn có thể, thật sự màLong gia, ngươi về phòng ngủ trước đi.''
''Trước mắt ta vẫn là chủ ở nơi này.''
Bình thường cá tính Tĩnh Vũ rất ôn hòa, khí phách, Đỗ Ngọc Mai rất rõ ràng. Vìsự kiên trì của nàng đối với Tĩnh Du cách cách mới khiến hắn đau lòng, mớikhiến cho hắn bộc lộ bộ mặt khác!
Nàng hơi nhếch môi, cúi chào: ''Ngọc Mai xin lui xuống!''
Nàng quay sang hành lễ với Tĩnh Du, sau đó ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóngcửa lại, mà ngay lúc đó đôi mắt đã ngấn lệ.
Tĩnh Vũ lặng lẽ thở dài một hơi. Hắn cũng không biết vì sao lại dùng khẩu khílạnh lùng như vậy đối với Đỗ Ngọc Mai. Kỳ thật hắn đã đứng ngoài cửa sổ một lúclâu, nhìn nàng ta nói thao thao bất tuyệt, mà cũng thấy Tĩnh Du cố nén buồnngủ, nghiêm túc nghe, xem ra nàng đã quá mệt mỏi rồi...
''Nàng đi ngủ đi...'' Lời nói của hắn còn chưa nói xong, thì hắn bỗng chú ý tớimột ánh mắt không hài lòng đang trừng hắn. Hai ngọn lửa sáng bừng trong đôi mắtđẹp khiến hắn cảm thấy như bị gây mê, trở nên vô thần, thật là trống đánh xuôi,kèn thổi ngược.
''Làm sao thế?''
Làm sao thế? Hắn vừa mới dùng ngữ khí cuồng ngạo mà nói, là hắn vẫn là chủ nơinày, chỉ hắn mới có thể quyết định. Mà lời nàng nói hắn xem như vô nghĩa!
Nàng thở phì phì lướt qua hắn đến giường ngủ. Nhưng bàn tay to của hắn đã vươnra, cứng rắn đem nàng ôm vào ngực mình, nhíu mày hỏi: ''Rốt cuộc nàng tức cáigì?''
''Buông!''
Nàng thật sự muốn khóc, nàng cảm thấy mình thất bại. Mặc dù nàng đã cố gắnghọc, nhưng lại cảm thấy một chút nắm chắc cũng không có. Chỉ riêng điều nàythôi đã khiến nàng khó chịu, mà giờ hắn còn ở trước mặt nàng lớn tiếng như thểhiện hắn là chủ tử rất khí phách!
''Tĩnh Du?''
''Ta cầu xin ngươi, đừng hỏi bây giờ, ta thật sự rất mệt mỏi lắm.''
Nàng không muốn thể hiện ra mình nhát gan trước mặt hắn. Trong bang công chúa,nàng luôn là một người quật cường, kiêu căng... vì sao...trong lòng nam nhânnày, dường như nàng trở nên nhu nhược?
Hắn nhìn thấy trong đôi mắt nàng ngân ngấn nước, nhẹ nhàng ôm nàng một chút rồibuông ra: ''Được rồi, nàng ngủ một giấc thật ngon đi.''
Nàng gật đầu, lặng lặng lên giường. Hắn đứng bên cạnh giúp nàng kéo chăn thậttốt, cúi mặt hôn lên đôi má nàng rồi quay lưng trở về phòng bên ngủ.
Không biết có phải nụ hôn này rất dịu dàng hay không mà nàng không hề kháng cự,ngược lại còn có cảm giác được an ủi, trong lòng không còn khó chịu như lúcnãy.
Nàng thở nhẹ một tiếng, nhanh chóng ngủ say.
Nhưng bên kia vách, Tĩnh Vũ lại không ngủ được. Hắn kiềm chế ý nghĩ muốn đisang bên kia, xúc động ôm nàng vào lòng.
Gần đây nàng bận rộn quá, cho nên vẫn chưa nhận thấy được thời gian hắn ở lạichỗ này càng lúc càng ít đi. Đa phần mọi người đều ra ngoài cửa hàng hoặc hiệuthuốc bắc làm việc, nguyên nhân là từ nàng mà ra.
Mọi việc chuẩn bị cho hiệu thuốc bắc đều tiến hành rất tốt, chỉ còn chờ dượcliệu được đưa đến nữa thôi. Có lẽ hắn nên làm một phương thuốc tráng dương chomình uống trước.
******
Tĩnh Vũ biết hôm nay là ngày rất đặc biệt đối với thê tử của hắn, là ngày rấtquan trọng. Sáng sớm nay, Đỗ Ngọc Mai đã cố tình nói thân thể không được thoảimái, chỉ có thể nằm ở trên giường, khiến cho Tĩnh Du phải một mình độc diễn.
Cho nên dù nàng không mở miệng nói rằng muốn hắn ở nhà, hắn vẫn ở lại chăm sócnàng. Có lẽ là nên nói tiếp thêm can đảm có vẻ đúng hơn.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng dùng thân phận nữ chủ nhân thiết đãi khách. Nàngtự mình vạch ra danh sách, mời các vị phu nhân chính thất của các khách hàngquan trọng đến nói chuyện phiếm, uống trà. Nàng rất thông minh khi không xếpcác vị tiểu thiếp vào trong đó, khiến cho nhóm phu nhân chính thất có thể nóichuyện thoải mái.
''Vì sao lại chưa có ai đến?''
Trang phục của Tĩnh Du rất đặc biệt, khiến cho nàng lúc này toàn thân sáng rựcrỡ. So với quá khứ còn đẹp hơn bội phần, nhưng ánh mắt lại hơi hơi se lại.
Tĩnh Vũ ngồi bên cạnh nàng, cùng nàng chờ đón khách. Hắn mỉm cười, cầm đôi bàntay nhỏ bé lạnh như băng của nàng. Đầu tiên, nàng sửng sốt, nhưng nhịn khôngđược lại cầm tay hắn, cảm giác khẩn trương kia giảm đi thật nhiều.
Nhưng nàng vẫn nhịn không được, lại hỏi: ''Có thể hay không sẽ không có ngườinào đến?''
Ý cười trong mắt hắn tăng rõ rệt: ''Phu nhân của ta, giờ ghi trên thiếp mời vẫnchưa đến đâu. Cho nên đương nhiên là chưa có người đến, nếu khách đến mới làkhông có lễ phép. Đợi lát nữa khách khứa đến nhiều, chỉ sợ là nàng hận khôngthể phân thân ra để chiêu đãi thật tốt!''
Thật vậy sao? Nàng vẫn rất nóng ruột, ngồi trong đại sảnh rực rỡ, liên tục nhìnra bên ngoài.
''Đến rồi! Đến rồi! Khách đã đến!''
Đỗ Phong vội vàng chạy vào thông báo, Tĩnh Du cũng đã thấy cỗ kiệu ngoài cửalớn.
Kỳ thật tên của công chúa các nàng đã sớm truyền khắp giang nam đại bắc. Chuyệncác nàng cướp của người giàu chia cho người nghèo, đả kích quan lại tham ô,không thua đấng mày râu đã sớm làm cho các vị phu nhân sùng bái vô cùng. Bởivậy khách đến thăm rất nhiều, chỉ là một thiếp đáp nho nhỏ nhưng có đến tênbốn, năm vị phu nhân. Thật sự là ứng với câu nói kia của Tĩnh Vũ, nếu có thêmvài cái phân thân thì thật tốt. Đây là tiếng lòng của Tĩnh Du đang luống cuốngtay chân.
Đối với nữ nhân truyền thống chỉ giúp chồng dạy con mà nói, Tĩnh Du cách cáchchính là một truyền kỳ. Vì thế nhóm các nàng chỉ tán gẫu linh tinh, không bàntới chuyện chán ghét tiểu thiếp, muốn công chúa nàng kể chuyện xưa.
Mỗi người đều nghe với hứng thú dạt dào, cho đến khi trời sập tối mới luyếntiếc rời đi.
Thực ra là do Tĩnh Vũ khiến nàng tiếc rẻ việc đang làm người kể chuyện. Một đôiphu thê tình sâu nghĩa nặng, điều này không cần nói, khiến cho đám phu nhânthức thời đứng dậy, trên mặt mọi người không giấu được ý cười.
Tĩnh Du xấu hổ trong lòng, nhưng lại không thể không nhịn xuống lửa giận, xấuhổ tiễn bước các vị phu nhân.
''Xem ra Long gia rất yêu nàng nha!''
''Thật hạnh phúc!''
''Thật đáng ngưỡng mộ!''
Một loạt phu nhân chính thất đều lặng lẽ nói với nàng trước khi rời đi. Sau khitiễn vị phu nhân cuối cùng, nụ cười trên mặt nàng lập tức thu lại. Đột nhiênxoay người trừng mắt nhìn người đang ra vẻ là vợ chồng ân ái với nàng - TĩnhVũ: ''Xin ngươi đừng có diễn hết tâm huyết như vậy dùm!''
''Cái gì gọi là diễn hết tâm huyết?'' Hắn làm ra vẻ mặt vô tội.
''Cái ánh mắt của ngươi khiến tất cả không nhịn được cười, không phải là ngươikhông nhìn thấy!''
''Thì sao?'' Hắn chăm chú nhìn nàng, giống như trong mắt hắn chỉ thấy mìnhnàng, không còn dung chứa thêm được ai.
Nàng không muốn hắn nhìn chằm chằm như vậy. Tim nàng đập loạn xạ, mặt của nàngcũng đỏ lên, nàng... nàng... rất không tự nhiên, nàng muốn rời ánh mắt đi chỗkhác, nhưng không biết tại sao đôi mắt bị khóa chặt. Dưới loại ánh mắt này,nàng không có cách nào để hít thở.
Ngay khi Tĩnh Du bối rối đến mức muốn chạy trốn, thì đột nhiên hắn cười to, phávỡ bầu không khí ái muội vừa rồi, làm cho nàng có thể bình ổn hơi thở.
Hắn cầm tay nàng, bước chậm dưới ánh chiều tà ở trong vườn. Nàng không giãygiụa, bởi nàng vội lo cúi đầu điều chỉnh hô hấp, cũng vội vàng oán thầm khuônmặt tuấn tú mê hoặc người kia. Ánh mắt của hắn thật là biết câu hồn người khác.
''Mấy ngày nay, hiệu thuốc bắc không có việc gì nhiều, chỉ còn chờ các loạidược liệu. Cho nên ta có thể đem nàng đến các cửa hàng kinh doanh để tìmhiểu.''
Ý cười trên mặt hắn càng lớn: ''Nàng cố gắng học tập được kết quả tốt như vậy,biểu hiện hôm nay rất hoàn mỹ. Ta là trượng phu cũng có chút áy náy, cho nêncảm thấy nên tự mình ra trận, cố gắng giúp nàng.''
''Ngươi đang ca ngợi? Khen năng lực của ta?''
''Nàng nghĩ thế nào?''
Nghe vậy nàng nhịn không được bật cười.
Cách đó không xa, đằng sau cây cột đình, một thân ảnh u buồn nhìn ánh sáng trênbầu trời đang dần tắt, lại nhìn sang hai thân ảnh kia. Tuy rằng không ôm nhaunhưng lại gắn bó thân thiết.
Trong mắt Đỗ Ngọc Mai hiện lên sự đố kỵ. Nàng trừng mắt nhìn người trong lòngđi bên cạnh thân ảnh nhỏ xinh kia. Nàng không ngờ, không nghĩ, không hy vọngTĩnh Du có thể học hết được mọi chuyện cần thiết. Thế nhưng Tĩnh Du vốn thôngminh, hơn nữa còn thật sự cố gắng học hỏi. Nàng ta học được rất nhanh, mà nàngta thân thiết với người ngoài còn nhanh hơn nàng. Đã vậy còn nhanh chóng chiếmđược lòng yêu thích của người khác. Các quý phu nhân hôm nay không có người nàonghĩ đến nàng, nhắc đến nàng...
Nàng không hiểu! Nàng khổ sở! Nàng ghen tỵ!
Vì sao Tĩnh Du cách cách có thể dễ dàng cướp đi tất cả mọi thứ đáng lẽ nênthuộc về nàng? Vì sao khiến cho toàn bộ giá trị của nàng bị giảm xuống? Nànghận! Nàng thật sự rất hận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]