Edit: Tịnh Hảo
Tỉnh lại lần nữa, là bị đói làm tỉnh.
Đới Dương Trinh duỗi lưng một cái, chậm rãi ngồi dậy, mắt lim dim ngái ngủ chỉ nheo lại mở một đường nhỏ, nhìn đồng hồ điện tử trên tủ bên giường, mười một giờ sáng, ngày cũng nhảy lên một ngày, cho nên anh ngủ suốt một ngày bốn tiếng đồng hồ, khó trách bụng thật đói.
Anh xuống giường, vừa gãi đầu, vừa kéo bước chân đi từ từ ra phòng ngủ, đi qua hành lang, phòng khách, tiến vào phòng bếp.
Đứng trước tủ lạnh, thất thần một lúc lâu, chỉ đến khi đại não truyền đến cảm giác đói lần nữa, anh mới vươn tay mở tủ lạnh ra, dự tính tìm thức ăn có thể lập tức ăn được…
Trong tủ lạnh, trống rỗng, ngay cả hơi lạnh cũng không có.
Trừng mắt nhìn, một lúc lâu cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Anh lại theo thói quen gãi gãi đầu, đúng rồi, trước khi rời nhà anh luôn có thói quen để tủ lạnh trống rỗng, đỡ phải mỗi lần rời nhà mấy tháng, thậm chí một năm rưỡi anh mới trở về, còn phải rửa sạch tủ lạnh thối rữa có mùi, đây là kinh nghiệm đau đớn đầu tiên sau khi trở về trong thời gian rời nhà lâu dài của anh, loại mùi đáng sợ và cảnh tượng đó, anh không muốn trải qua lần thứ hai, do đó mà dưỡng thành thói quen.
Anh vừa mới trở về, còn chưa có cơ hội tiếp tế.
Thở ra, anh thuận tay cắm tủ lạnh vào nguồn điện, sau đó trở lại phòng tắm rửa mặt.
Đối với bộ dáng “dã nhân” phản xạ ở trong gương đã sớm thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-em-thanh-vo-anh/23597/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.