Nhìn lại người đang nằm trên giường, thấy trên gương mặt trắng tựa như bạch ngọc in hằn vết năm ngón tay đỏ ửng, Lý Long trong thoáng chốc đau lòng, có điểm yêu thương vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa một chút, nhưng khi người kia khẽ rên một tiếng, bàn tay đang nhu lộng lại cứng đờ.
Loại người như thế, căn bản không đáng để bản vương thương tiếc.
Có chút phẫn hận thu tay lại, vừa lúc đôi mắt người kia khẽ mở…! Lý Long trong lòng cười lạnh, chuẩn bị chờ xem một màn khóc nháo om sòm. Nhưng đôi mắt mở lớn, rồi lại chợt thu lại, ánh mắt thoáng cái trở nên bình tĩnh vô cùng…Không có kích động, phẫn nộ, bi thương, thống khổ, cừu hận… có lẽ nên nói là không có bất cứ tình cảm gì trong đó… Phảng phất một mảnh mông lung.
Nhìn ánh mắt như vậy, tâm Lý Long như bị người nào chém cho mấy nhát, đau đến nỗi toàn thân run lên nhè nhẹ.
Tiêu Hoàn Vũ chậm rãi đứng dậy, có chút bất ổn, khó khăn lắm mới đứng thẳng lên được, sau đó nhặt lên quần áo rách nát ở dưới đất, một lần nữa mặc vào, không nói không rằng, ánh mắt cũng không nhìn về phía Lý Long. Lý Long bỗng nhiên có loại cảm giác áp bức, hít thở không thông! Hắn nhẹ xoay người xuống giường, bắt lấy cánh tay Tiêu Hoàn Vũ!
“Ngươi muốn làm gì? Mặc quần áo vào rồi muốn đi đâu?”
Tiêu Hoàn Vũ không trả lời, cũng không nhìn hắn, chỉ là lặng yên rút tay về, Lý Long lập tức đưa tay giữ chặt hai cổ tay hắn.
“Ngươi định làm cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-dot-my-nhan/87321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.