Chương trước
Chương sau
Đường Tam mở ra hộp ngọc, trong đó là một đóa hoa cúc to lớn, đóa hoa hiện ra với màu tím sang trọng, kì lạ chính là mỗi cánh hoa nhìn qua đều có lớp lông nhung đáng yêu bao phủ bên ngoài, tạo thành một thể hoàn chỉnh tự nhiên nhưng lại không có mùi gì tỏa ra. Nhụy hoa ở chính giữa, cao hơn những cánh hoa chừng hơn nửa thước, nhụy hoa tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh nhàn nhạt.
“Đây là cái gì?” Đái Mộc Bạch hỏi đầu tiên, những người khác đều bị thực vật này mà Đường Tam lấy ra hấp dẫn.
Đường Tam mỉm cười hướng Đái Mộc Bạch nói: “Đái lão Đại, cái này là của ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Tên của nó là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, chính là trung tính tiên phẩm dược thảo, giúp khí vận hành tứ chi, huyết thông bát mạch, có khả năng luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân.”
Đái Mộc Bạch chấn động: “Mạnh như vậy sao? Kim Cương Bất Hoại?”
Đường Tam mỉm cười nói: “Mặc dù Kim Cương Bất Hoại cũng có hơi chút khoa trương, nhưng cái loại dược thảo này lại cùng vũ hồn của ngươi đều là trung tính, to lớn cường đại, cương mãnh bá đạo, công lực cũng tập trung về nơi tay chân, nếu có thêm nó thì việc tu luyện của ngươi sẽ có hiệu quả thêm hơn một nửa. Bây giờ ngươi đã đạt tới bình cảnh cấp bốn mươi, ta nghĩ nó có thể giúp ngươi phá tan cái bình cảnh khó khăn này. Chờ sau khi ngươi thu được Hồn Hoàn, dược lực sẽ tiếp tục phát huy tác dụng, hẳn là tác dụng sẽ tăng nhiều hơn nữa.”
“Ta để cho mọi người lựa chọn lễ vật, chính cũng là việc bồi bổ căn nguyên này đây, cũng không vì lí do gì khác.”
Đái Mộc Bạch thật cẩn thận tiếp nhận Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc từ Đường Tam, liếc mắt nhìn Đường Tam một cái thật sâu: “Chúng ta là huynh đệ, lời cảm ơn không nên nói nữa. Đồ vật này dùng như thế nào?”
Đường Tam nói: “Trước tiên ăn Thông Thiên nhụy hoa, sau đó là cánh hoa, còn rễ cây thì không nên ăn. Ăn xong lập tức tại chỗ tu luyện, hấp thu dược lực đột phá bình cảnh.”
Đái Mộc Bạch cũng không nói gì nữa, lập tức đi tới một góc dựa theo lời Đường Tam ăn thảo dược.
Trong khoảng thời gian này, bình cảnh cấp bốn mươi vẫn vây khốn gã, lúc này đã có cơ hội đột phá trong lòng gã liền như có lửa đốt, vội vàng không kịp đợi gì nữa liền bắt đầu. Áo Tư Tạp thấp giọng hỏi: “Tiểu Tam, cái gì gọi là Tiên phẩm dược thảo?”
Đường Tam mỉm cười nói: “Vật ấy chỉ có trên trời, nhân gian rất khó có khả năng có được.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, cơ hồ ánh mắt của mỗi người đều nóng rực lên, Trữ Vinh Vinh dịu dàng cười hì hì, nói: “Tam ca, người không thể thiên vị nha.”
Đường Tam nói: “Yên tâm đi, mỗi người đều có phần. Tiểu Áo, thứ này là của ngươi.” Tay hắn lần thứ hai cho vào trong Bách Bảo nang, lần này cũng lấy ra một cái hộp ngọc đưa vào tay Áo Tư Tạp.
Áo Tư Tạp than thở: “Chưa cần nhìn đồ vật, chỉ cần nhìn cái hộp này đã biết là đồ xa xỉ rồi.”
Đường Tam có cạn lời nói: “Tiểu Áo, cái này bất quá chỉ làm từ bạch ngọc bình thường mà thôi, hai kim hồn tệ là có thể mua được một cái mà.”
“Ách….” Áo Tư Tạp trong mắt lộ kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ.
Đường Tam a a cười, nói: “Bất quá vật bên trong quả thật là xa xỉ. Mở ra xem đi.”
Áo Tư Tạp nghe vậy liền mở hộp ngọc, chính là đối với Kỳ Nhung Thông Thiên Hoa của Đái Mộc Bạch khi mở ra lại hoàn toàn khác nhau, trong nháy mắt mở hộp ngọc ra, cả phòng đã bị bao phủ bởi một luồng kỳ hương. Một mùi hương hoa lan nồng đậm khiến cho trong lòng người khác cảm thấy thanh tỉnh, mùi hoa thấm tận tâm can khiến mỗi người không nhịn được tinh thần đại chấn, nhịn không được hút sâu một ngụm không khí.
Trong hộp ngọc hiện lên một đóa hoa lan tám cánh, cánh hoa khẽ rung động, toàn thân như một mảng tuyết trắng tinh khiết óng ánh, khiến người nhìn có cảm giác thanh cao xuất trần.
Đường Tam giải thích: “Vật đó gọi là Bát Biện Tiên Lan, cũng là tiên phẩm dược thảo, tương thích với các vật phẩm làm bằng ngọc, chỉ cần để trong những đồ chứa làm bằng ngọc, ngàn năm không tàn, trăm đời không hỏng. Trong tất cả những tiên phẩm dược thảo ta mang về lần này, nó có dược tính nhu hòa nhất, nhưng cũng là tối thuần nhất, có thể dễ dàng hấp thu, nhưng lại phải đợi thời gian lâu. Công năng bồi nguyên, trừ bỏ tạp chất trong cơ thể, đủ để bù đắp vấn đề tu luyện chậm chạp của thực vật hệ hồn sư các ngươi. Dược lực có thể duy trì liên tục đến khi nhà ngươi đạt cấp bảy mươi.”
Áo Tư Tạp hai mắt mở trừng: “Tốt vậy sao? Tiểu Tam, ta yêu ngươi.”
Đường Tam toàn thân sởn hết gai ốc: “Thôi, ngươi mau ăn đi. Cũng không có thủ pháp gì đặc thù gì, sau khi nhai thì nuốt đi. Sẽ có một mùi thơm ngát và ngọt. Cũng giống như Đái lão đại, ngươi cũng phải đề tụ hồn lực phụ trợ cho dược hiệu dung nhập hết vào bên trong cơ thể. Sau này thì từ từ mà hấp thụ. “
Áo Tư Tạp rạo rực chạy đến phòng bên cạnh, không chút chần chừ, nhét ngay nhành tiên lan tám cánh vào miệng, lập tức tập trung tu luyện.
Mã Hồng Tuấn chứng kiến Đường Tam là theo thứ tự tuổi tác mà lần lượt cấp dược thảo cho mọi người thì không thể đợi đến lượt mà tự động tiến lên: “Tam ca, của ta đâu, của ta đâu. “
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của mập mạp, Đường Tam cười nói: “Yên tâm đi, không quên ngươi đâu. Mập mạp, ta cũng đã cẩn thận cân nhắc về một thân tà hỏa của ngươi. Biến dị tà hỏa tuy rằng uy lực là rất lớn, nhưng đối với thân thể ngươi thì cũng có tác dụng phụ là không ngừng ăn mòn. Lý do chủ yếu là là bởi vì phượng hoàng hoả diễm của ngươi không đủ tinh khiết. Lần này ta cố ý tìm cho ngươi một gốc đại bổ thuần dương dược thảo. “
“Ý của ta nói, tà hỏa ngươi không tinh khiết cho nên mới dẫn đến việc cắn trả tự thân, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ rằng một ngày nào đó sẽ khiến cho tà hỏa tự thiêu. Chỉ có thể đem tạp chất của phượng hoàng hoả diễm mà loại bỏ đi thì ngươi mới có thể thật sự là một Phượng Hoàng Hồn Sư. Mập mạp, cái này cho ngươi. “
Đó là một gốc tiên thảo mềm mại rung động mầu hồng, nhìn qua thì rất đơn giản, chỉ là một gốc thảo diệp do màu đỏ tạo thành mà thôi, đỉnh của cây thảo diệp trông như cái mào gà, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra điểm khác thường, đó là diệp mạch (gân lá) lại có màu xích kim (vàng đỏ). Tiên thảo này vừa xuất ra, nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên gia tăng một cách đột ngột.
“Cái này tên gọi là Phượng Hoàng Kê Quan ( mào phượng hoàng),không thể nhai mà chỉ nuốt thôi. Bây giời đề tụ hồn lực, bất luận thống khổ cở nào thì ngươi đều phải nhẫn nại chịu đựng, nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc.
Vật này hiệu quả phi thường mãnh liệt, chắc chắn là sẽ gia tăng hồn lực và hoả diễm của ngươi trên diện rộng. Nhưng nếu ngươi bỏ dở nữa chừng, dược hiệu sẽ giảm đi” Đường Tam đưa tiên thảo cho Mã Hồng Tuấn, mập mạp cũng lập tức chạy đi.
Chứng kiến Đường Tam lấy ra ba loại tiên thảo cho ba người, ngay cả Đại Sư cũng không tránh khỏi cảm thấy động dung, dược thảo này đừng nói là nhìn thấy, cho dù chỉ là nghe cũng chưa bao giờ nghe qua.
Người thứ tư thì lại không phải dựa theo thứ tự tuổi tác là Tiểu Vũ mà là Ninh Vinh Vinh.
“Tam ca, thế còn của ta thì là cái gì? “
Không đợi Đường Tam mở miệng, Ninh Vinh Vinh đã chạy tới kéo cánh tay hắn. Đường Tam mỉm cười, kim quang chợt lóe lên rồi một gốc kỳ dị tiên thảo liền xuất hiện.
Đây là một gốc tiên thảo rất kỳ lạ. Các nhành rễ cây phía dưới, lá cây đều cuốn chặt, đan chặt vào nhau, còn ở trên đỉnh thì là một đóa hoàng sắc Úc Kim Hương sáng rực rỡ, hương thơm nồng đậm của Úc Kim Hương ( hoa tuy líp) lập tức lấn át, thay thế hương khí từ bát biện tiên lan của Áo tư tạp. Hương thơm nồng đậm lan toả khiến cho người ta có một loại cảm giác hưng phấn mãnh liệt: “Võ Hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp của ngươi hết sức đặc thù, ta đã phải cân nhắc rất nhiều rồi mới quyết định chọn cho ngươi chu tiên thảo này. Cái này có tên là Khỉ La Úc Kim Hương ( Hoa tuy líp tinh tế, mềm mại tao nhã). Phục dụng nó thì sẽ có thể hấp thụ tinh hoa của thiên địa, quang huy của nhật nguyệt. Thất Bảo Lưu Ly tháp của ngươi thì bản thể vốn thuộc về loại Võ Hồn bảo vật, có thêm Úc Kim Hương này trợ giúp thì sẽ có tác dụng bổ trợ lẫn nhau. Tuy nhiên thì không thể nuốt chửng mà phải cần nhẹ nhàng hấp thụ nhụy hoa, từ từ mà đem tinh hoa hấp thụ vào bên trong cơ thể, sau đó chậm rãi mà tái tu luyện hồn lực khiến cho dược hiệu trải rộng tứ chi xương cốt. “
Ninh Vinh Vinh tiếp nhận Khỉ La Úc Kim Hương, cười hì hì nói: “Hoa này của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không lấy không đâu, sau này tiểu muội này chắc chắn sẽ hồi báo. “
“Tiểu Vũ, tiếp theo cáo này cho ngươi.” Trong tay Đường Tam xuất hiện một đóa hoa sen gần như trong suốt, cánh hoa ngân quang nhu hòa, phảng phất điêu khắc từ băng tuyết vô cùng tinh xảo: “Huyết Ảnh Liên, đề cao nhanh nhẹn và hơi thở ẩn thân, cực kì thích hợp cho ngươi tiến hành cận chiến. Ăn cánh hoa trước rồi ngậm nhụy hoa tiến hành tu luyện.”
“Cảm ơn tiểu Tam!” Tiểu Vũ hoan hô một tiếng: “Có điều ta muốn chờ. Ta muốn xem ngươi lấy tiên thảo gì cho tiểu Tu~”
Thẩm Tu nghe vậy liếc xéo Tiểu Vũ, ung dung thong dong khoanh tay đứng một bên: “Tam ca cho ta đương nhiên là đồ tốt.”
Nhìn tư thế nhéo qua nhéo lại của Tiểu Vũ và Thẩm Tu, Đường Tam dở khóc dở cười ngăn bọn họ: “Được rồi, các ngươi đến lúc đó rồi nháo. Hiện tại chính sự quan trọng!”
Đường Tam tới trước mặt Chu Trúc Thanh: “Trúc Thanh, ta chọn cho ngươi chu tiên thảo là một loại có thể dễ dàng hấp thu chuyển hóa nhất trong tất cả các loại tiên thảo. Hơn nữa công hiệu thậm chí muốn so với của bọn họ thì còn tốt hơn, phụ giúp tăng lên toàn diện. Chỉ là nếu ăn chu tiên thảo này thì ngươi phải nỗ lực rất lớn. Ta nói để ngươi chuẩn bị tâm lý trước. “
Nghe cảm giác tốt như vậy! Hai mắt Tiểu Vũ Thẩm Tu song song sáng lóa nhìn chằm chằm Đường Tam, tò mờ trên mặt không khác nhau lắm. Bản tính Chu Trúc Thanh dễ ngại, chỉ có đôi mắt lộ ra thần sắc mong chờ.
Đường Tam không khỏi mỉm cười, một lần nữa từ Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ lấy ra một gốc tiên thảo.
Đó là một đóa hoa màu trắng nhìn thoáng qua thì thấy cũng bình thường, kích cỡ lớn chừng bàn tay người, trông giống như đoá mẫu đơn. Cũng không có thảo diệp, ở phía dưới rể cây có một tảng đá lớn, tảng đá toàn thân đen xì, nhìn bộ dáng Đường Tam mang nó là có thể cảm nhận được sức nặng kinh người của tảng đá.
Đóa hoa màu trắng ở phía trên còn được hoà phối với vài vết huyết sắc kinh người, đỏ tươi như máu. Nhìn qua khiến cho người ta cảm giác vài phần kinh tâm động phách.
Đường Tam nghiêm mặt nói: “Thảo này tên Tương Tư Đoạn Trường Hồng, chính là thần phẩm chí bảo trong các loại tiên phẩm dược thảo. Nó còn có một câu chuyện trong truyền thuyết xa xưa, rằng đã rừ rất lâu trước kia, có một thiếu niên, thiên sanh bản tánh điềm đạm, tập trung toàn bộ tinh lực của hắn vào một khu vườn hoa bằng gỗ, khu vườn viên mãn tràn ngập các loài hoa với hàng vạn mầu sắc khác nhau. Hắn bình thường hay ngắm hoa mà ngâm thơ, nâng chén mà thưởng nguyệt, chỉ cần một nhánh hồng tàn mà rơi rụng là hắn liền đau thương vô hạn, lệ mãi tuôn rơi, thu gom các cánh hoa lại mà đào địa mai táng. Thường ngôn truyền rằng tình hắn ái hoa đến đã khiến cho thiên địa cảm động, tiên hoa trên trời đã cảm động mà lén xuống phàm trần mà sống cùng hắn như phu thê gắn bó như cá với nước không lìa. Ai ngờ rằng là mỹ cảnh không kéo dài, thiên thần phát hiện ra, liền rất là tức giận, cho rằng tiên phàm không xứng đôi, bèn ra lệnh đem Tiên hoa tái hồi thần giới. Thiếu niên nọ từ khi mất đi tình lữ, cả ngày thở ngắn. than dài, buồn bã u sầu mà sinh bệnh, vì vậy mà khuôn viên sụp đổ, hoa mộc rã rời, viên trung bỗng chốc trở thành một mảnh thê lương. Một ngày bỗng có một vị bạch phát lão nhân tới và nói cho hắn biết là cây hoa mẫu đơn mầu trắng trong hoa viên mà hắn yêu mến kia chính là hóa thân của ái thê hắn, chỉ cần đem hoa hủy đi thì hoa tiên sẽ mất đi tiên thể mà giáng hạ phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng, nhưng ngàn vạn lần không thể hủy đi khí hoa. Nói xong liền hóa thành một trận thanh phong bay đi. Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm hối tiếc là chính mình đã đối xử lạnh nhạt với vườn hoa, liền bắt đầu chăm sóc vườn hoa trở lại, hắn mặc dù yêu mến ái thê, nhưng cũng không có nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt đi mà trái lại, lại càng trân trọng hơn, ngày đêm nhìn hoa mà lệ rơi ròng ròng, lệ khô tan nát cõi lòng, tương tư đoạn trường mà chết, lúc hắn lâm chung thì máu của hắn đã rơi trên cánh hoa, các ngươi nhìn cái huyết tí màu đỏ sẫm kia chính là tâm huyết của gã thiếu niên nọ.”
Đường Tam trịnh trọng nói: “Hoa vật phi phàm rất kén chọn chủ nhân, lúc hái cần thật tâm nghĩ tới tình nhân yêu mến, tình ý chân thành, phun một búng máu tươi vào cánh hoa, nếu như hơi có chần chừ thì ngay cả hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng gì đến việc hái hạ nữa. Hoa sau khi gỡ xuống, chỉ cần ở bên cạnh chủ nhân thì sẽ vĩnh viễn không phai tàn. Hoa cắm trên Ô tuyệt thạch nếu như mạnh mẽ mà dứt ra thì dược lực của Tương Tư Đoạn Trường Hồng này cũng đồng dạng hoàn toàn biến mất. Phục dụng thảo dược này chính là được phần thưởng của thiên địa ban tặng. Ta phỏng chừng, ít nhất có thể tăng hồn lực tới hơn mười cấp, còn có thể cải tạo thân thể một cách toàn diện. Trúc thanh, mặc dù ta không biết rõ chuyện giữa ngươi và Mộc Bạch, nhưng tại trong bảy người chúng ta, các ngươi cũng xác định là một đôi tình lữ, cho nên ta hái nó cho ngươi, hy vọng ngươi có thể trở thành người hữu duyên. “
Chu Trúc Thanh ngơ ngác nhìn huyết mẫu đơn Tương Tư Đoạn Trường Hồng động lòng người đang ở trước mặt này, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hướng Đái Mộc Bạch đang tu luyện ở cách đó không xa: “Ta thử xem sao.”
Trong cơ thể hồn lực vận chuyển, khí huyết vận hành, môi anh đào Chu Trúc Thanh khẽ mở, một tia máu tươi bắn lên cánh hoa.
Ngay trong tích tắc lúc nàng phun huyết thì trong đầu cũng nghĩ về Đái Mộc Bạch, cũng không hiểu là tại sao mà lại nhớ tới chuyện phong lưu trước đây của Đái Mộc Bạch, tâm thần nàng khẽ rung động, thần tư không khỏi có chút phiêu hốt.
Máu rơi vào cánh hoa, Tương Tư Đoạn Trường Hồng nhẹ nhàng run rẩy một chút, ánh mắt mọi người đều tập trung vào này trên cây hoa này, cùng lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng mà Tương Tư Đoạn Trường Hồng chỉ lắc lư rồi dần dần đình chỉ, cũng không có rơi khỏi chi thế.
Chu Trúc Thanh buồn bả nói: “Xin lỗi, Tam ca, trong lòng ta có ngoại sự, không thể hái hoa thành công. “
Đường Tam thầm than một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Trúc Thanh, ngươi không nên như thế. Ta còn dự bị một dược thảo khác cho ngươi. Chờ một chút. “
Vừa nói, Đường Tam vừa cầm tương tư đoạn trường hồng đi tới trước mặt đại sư, “Lão sư, ngài cùng Nhị Long a di tình thâm ý trọng, không bằng ngài đến thử xem. Nói không chừng, Tương Tư Đoạn Trường Hồng này có thể thay đổi Võ Hồn biến dị của ngài. “
Đại Sư thở dài một tiếng, nói: “Đây là thần phẩm, ta ăn thì thế nào chứ? Ta hiện tại đã sớm đã qua tuổi tu luyện rồi. Nếu như thật sự hữu duyên, ta cũng chỉ vĩnh viễn lưu nó bên người. “
Nhìn vết máu trên tương tư đoạn trường hồng thượng, Đại Sư không khỏi nhớ tới đủ loại phát sinh qua lại giữa chính mình cùng Liễu Nhị Long, trong lòng một trận khổ sở, cũng không vận chuyển hồn lực, trực tiếp nâng thủ mà phách một chưởng về phía ngực của chính mình. Trong tiếng kinh hô của Đường Tam thì một cái nghịch huyết từ miệng Đại Sư xuất ra, vừa lúc phun vào trên cánh hoa.
Trong tích tắc lúc phun huyết thì Đại Sư đồng dạng tinh thần chấn động, tại trong đầu hắn xuất hiện hai chữ làm hắn thống khổ cả đời: muội muội.
Lúc này đây, Tương Tư Đoạn Trường Hồng rung động càng thêm kịch liệt, mắt thấy nó sắp từ trên Ô tuyệt thạch rơi xuống, nhưng cuối cùng lại kém một tia khí lực, lắc lư lắc lư một lần cuối rồi lại trở về vị trí nguyên bổn, bất luận là máu tươi từ đại sư hay là từ Chu Trúc Thanh phun ra đều dần dần biến mất.
“Ta thủy chung không có cách nào gỡ bỏ những lớp bao bọc trong lòng thì còn có tư cách gì mà đòi hái hạ dược thảo này. ” Thần sức buồn bả chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ lại nhớ tới sự tình thương tâm trước đây của hắn.
“Xem ra chúng ta đều vô duyên với tiên thảo này.” Đường Tam bất đắc dĩ than một tiếng, lúc hắn định thu hồi Tương Tu Đoạn Trường Hồng, Thẩm Tu vẫn luôn yên tĩnh một nhiên mở miệng: “Tam ca, có thể cho ta nhìn thử một chút được không?”.
Đường Tam có chút ngẩn ra, con ngươi hơi dao động, xoay đầu ôn nhuận mỉm cười, đem Tương Tư Đoạn Trường Hồng trong tay đưa qua.
Thẩm Tu sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc tiếp nhận Tương Tư Đoạn Trường Hồng, rũ mắt. Lông mi dầy rủ xuống thành một cái bóng nhỏ, giấu đi thần sắc trong mắt, ngón tay thon dài trắng nõn vân vê cánh hoa Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Chỉ có hành động nhấp môi biểu lộ y đang khẩn trương.
Ánh mắt Đường Tam mấy lần lay động, cưỡng bách chính mình xoay đầu đi, nụ cười bất biến lấy ra một gốc tiên thảo. Đó là một gốc cây màu trắng tinh, nhìn qua tựa như thạch liên bạch ngẫu không nhiễm một hạt bụi, Đường Tam đứa nó đến trước mặt Chu Trúc Thanh, nói: “Hoa này tên Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt. Công năng nhuận gân cốt, khí thông bảy kinh tám mạch, đề cao tốc độ và nhanh nhẹn. Tác dụng của nó với Mộc Bạch Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc giống nhau. Võ Hồn của ngươi và Mộc Bạch gần giống nhau, dùng nó nhất định không vấn đề. Khi dùng chỉ ăn cánh hoa, cuối cùng uống nhụy hoa lúc hấp thụ công hiệu, đồng thời yêu cầu hồn lực thúc giục. Trúc Thanh, nhớ kĩ, phải bình tâm tĩnh khí mói có thể hấp thu hoàn toàn dược liệu.”
“Cám ơn Tam ca.” Chu Trúc Thanh tiếp nhận Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt, lặng lẽ đi tới một một góc mà ngồi xuống.
Đường Tam lại lấy ra một gốc tiên thảo mầu tím nhạt, đỉnh của tiên thảo tựa như một gốc linh chi. Linh chi toàn thân màu tím, phía dưới có chín cái lá màu ngọc tía đan quyện lại với nhau.
Hắn đi tới trước mặt Đại Sư: “Lão sư, mặc dù Cửu Phẩm Tử Chi này không được coi là tiên phẩm, nhưng cũng có tác dụng bồi bổ không nhỏ, hiệu quả tăng công lợi khí, đối với thân thể của ngài có ích không ít đâu. Ngài hãy nó ăn đi.”
Không đợi Đại Sư cự tuyệt, Đường Tam đã đem gỡ cọng linh chi từ gốc tiên thảo xuống, đưa tới trước mặt Đại Sư.
Nhìn ánh mắt tha thiết của Đường Tam, Đại Sư thầm than một tiếng, bèn nhận lấy rồi đưa vào trong miệng, nhai vài lần rồi nuốt vào trong bụng.
Thấy Đại Sư cũng bắt đầu tu luyện, giọng nói Đường Tam có chút khô khốc, hắn hơi hắng giọng: “Tiểu Tu, Tương Tư Đoạn Trường Hồng…”
Thẩm Tu cắn môi, chậm rãi ngước mắt: “Tam ca, chờ thêm một chút, một chút là được.”
Đồng tử Đường Tam co lại, dưới góc nhìn của hắn Thẩm Tu phun một ngụm máu tươi lên Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Lúc này, Tương Tư Đoạn Trường Hồng không có một chút run rẩy, từ trên Ô Tuyệt Thạch ngã xuống, rơi vào tay Thẩm Tu.
“Tam ca, ngươi xem. Nó có duyên với ta.” Thẩm Tu cười khẽ nhìn Tương Tư Đoạn Trường Hồng.
Đường Tam đột nhiên tiến lên cầm lấy tay Thẩm Tu, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Tu, ngươi…”
“Ừm?” Trên mặt Thẩm Tu mang nụ cười nhàn nhạt: “Tam ca. Tiên thảo của ngươi đâu? Ngươi lấy cho mình cái gì?”
“Vong Xuyên Thủy Lộ…” Đường Tam theo bản năng trả lời: “Không đúng, Tiểu Tu. Ngươi, ngươi có người thích?”
“Đúng vậy, ta rất thích hắn. Rất thích rất thích. Hoặc nên nói, là yêu.” Thẩm Tu dừng lại một chút: “Tam ca, ngươi sẽ ủng hộ ta chứ?”
Đường Tam thần sắc không rõ, lực giữ tay Thẩm Tu càng chặt thêm, hít sâu một hơi: “Sẽ, nhất định sẽ. Tiểu Tu, ngươi thật sự… Tiểu Tu, nàng rất tốt phải không?”
Nàng và hắn phát âm giống nhau, nhưng Thẩm Tu biết rõ, Đường Tam nói là không phải : “Hắn rất ưu tú, rất ôn nhu, rất tinh tế, rất săn sóc. Hắn trong lòng ta luôn tốt nhất.”
Từng câu từng chữ như tru tâm, nụ cười ngọt ngào trên mặt Thẩm Tu lại khiến Đường Tam đau đớn: “Tốt, tốt, ta chúc mừng các ngươi!”
“Tam ca, ngươi cũng tu luyện đi. Ta giúp các ngươi hộ pháp. Cây Tương Tư Đoạn Trường Hồng này, cứ để nó bồi ta.” Đáy mắt Thẩm Tu toát ra ái mộ thật sâu, cảm xúc rối bời của Đường Tam cũng không chú ý tới, chỉ gật đầu.
Nhìn Đường Tam khoanh chân đem Xuyên Thu Thủy Lộ bắt đầu tu luyện, Thẩm Tu dứt khoát ngồi ở bên người Đường Tam, ý người tràn đầy nhìn hắn chăm chú. Y có thể xác định Đường Tam đối với mình không hề vô tình, nếu không khi nghe y có người thích phản ứng sẽ không lớn như vậy… Đại Sư có chút mềm lòng, hiện tại cũng không có nhúng tay vào chuyện của hai người, cứ để mặc nó phát triển. Bất quá Đường Hạo là vấn đề lớn, rốt cuộc phụ thân liệu có nguyện ý để nhi tử đi đường vòng không?
Nhẹ nhàng vỗ về cánh hoa Tương Tư Đoạn Trường Hồng, ánh mắt Thẩm Tu lộ ra tia tử sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.