“Phất Lan Đức! Ngươi đã sớm biết! Lam Phách, Lam Phách… Sao ta lại không nghĩ tới!” Đại Sư trong mắt toát nhẹ đau đớn, xoay người muốn đi, Phất Lan Đức vội vàng kéo ông lại: “Tiểu Cường! Đã bao nhiêu năm, các ngươi việc gì phải hành hạ nhau như thế! Hơn nữa ta làm sao biết Nhị Long muội nàng ở đây, chỉ là trùng hợp mà thôi!” Phất Lan Đức cường ngạnh kéo vai Đại Sư, tầm mắt không hề bị cây cối ngăn cản, nhìn qua đó là một hồ nước nhỏ. Bên cạnh hồ có một căn nhà tranh đơn sơ. Xung quanh căn nhà tranh, có một vòng hàng rào, bên trong hàng rào có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp. Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó, tay cầm bình tưới, đang tưới cho những cái cây này. Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân, ánh mắt nàng bất giác hướng về phía đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang đi tới, tựa hồ vì sự yên lặng nơi đây bị quấy nhiễu mà nhíu mày bất mãn. Nhưng lúc ánh mắt nàng lướt qua người dẫn đường Âm Thư rơi vào Phất Lan Đức cùng Đại Sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới. Hai hàng thanh lệ nháy mắt lăn dài trên mâ: “Tiểu Cương!” Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc váy bố giản dị màu xanh lá, một đầu tóc đen được vén lại bởi một chiếc khăn vải, vài sợi buông trên mặt. Ngũ quan lay động lòng người. Lúc này nàng lâc người tiến lên, tiếng nói thê lương như khóc như oán: “Tiểu Cương, thật là ngươi sao. Ta không phải đang nằm mơ phải không. Tiểu Cương, ngươi nguyện ý trở về gặp ta sao tiểu Cương…” Đôi mắt đại sư đỏ bừng nhìn người làm hắn triêu tư mộ tưởng, hắn cũng từng hết lần này tới lần khác không dám gặp lại nữ tử này. Môi run rẩy nhưng một lúc lâu cũng không nói ra được một câu chữ nào. Phất Lan Đức thở dài một tiếng: “Chúng ta Hoàng Kim thiết tam giác, rốt cục hôm nay đã được gặp lại Nhị Long muội. Nhiều năm rồi không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?” Sự kích động trong mắt mỹ phụ đến lúc này mới tiêu giảm, ánh mắt chuyển sang Phất Lan Đức, trong mắt toát ra một tình cảm khó nói: “Phất lão đại, ngươi vẫn còn giữ cái bộ dáng đó.” Phất Lan Đức cười khổ một tiếng: “Ta già rồi, ngươi mới là vẫn giữ được phong thái lúc trước mới đúng. Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, đây đều là các sư phụ trong Sử Lai Khắc học viện của ta, vô tình thấy được học viện này đang có cuộc chiêu sinh nên rất hứng thú. Không nghĩ tới đây lại là địa bàn của ngươi. Bọn ta tới đây kiếm ăn.” Lược qua Đại Sư, Phất Lan Đức lần lượt giới thiệu các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, cuối cùng mới hướng về mọi người trong Sử Lai Khắc học viện nói: “Đây là Liễu Nhị Long, có lẽ các ngươi đều đã nghe nói qua, nàng lúc trước chính là cùng ta và Đại Sư nổi danh tại Hồn Sư giới, là người cuối cùng trong Hoàng Kim Thiết Tam Giác.” Mọi người Sử Lai Khắc học viện sôi nổi tiến lên thi lễ. Liễu Nhị Long cũng ổn định lại cảm xúc, lau sạch nước mắt, khách khí đáp lễ. Nghe Phất Lan Đức nói đoàn người Sử Lai Khắc học viện bị đuổi ra khỏi Thiên Đấu hoàng gia học viện thì trong mắt Liễu Nhị Long không khỏi hiện lên một tia sát khí nồng đậm: “Giỏi, hay cho một cái Thiên Đấu Hoàng Gia học viện. Phất lão đại, đừng nói gì thêm nữa. Ngươi không phải đến chỗ ta rồi sao? Lam Phách học viện này chính là do ta định đoạt, như vậy là được rồi. Tất cả mọi ngươi lưu lại đây đi, sau này nơi này chính là nhà của các ngươi.” Phất Lan Đức nhìn sang khối xáƈ ŧɦịŧ biết đi “Đại Sư” một cái rồi tự nói giỡn: “Chúng ta yêu cầu đãi ngộ cũng cao lắm đó, ngươi có khả năng tiếp đãi không đây?” Liễu Nhị Long mỉm cười nói: “Phất lão đại, ngươi nói không đúng rồi. Không phải là ta tiếp đãi hay không tiếp đãi, mà vấn đề này phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi mới là lão đại của Hoàng Kim Thiết Ttam Giác chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ, tòa học viện này là của ngươi, ngày mai ta sẽ triệu khai toàn thể sư sinh đại hội, tuyên bố quyết định này. Đồng thời, học viện chính thức đổi tên thành Sử Lai Khắc học viện đi. Để cho ta cũng có thể đem lại vinh quang cho Sử Lai Khắc học viện của ngươi.” “A?” Phất Lan Đức khϊếp sợ trừng mắt. Liễu Nhị Long nói là làm, phân phó Âm Thư chuẩn bị ngày mai triệu tập đại hội toàn thể sư sinh, tuyên bố đổi tên Sử Lai Khắc học viện. Bề ngoài nhủ mỹ hoàn toàn trái ngược với bộ dáng sấm rền gió cuốn khiến đám người Sử Lai Khắc Bát Quái giật mình. Liễu Nhị Long nói sơ qua tình huống học viện Lam Phách cho đám người Sử Lai Khắc, cũng vì bọn họ chuẩn bị bữa ăn phong phú. Đại Sư chịu không nổi ánh mắt sáng quắc của Liễu Nhị Long, kêu Đường Tam ra rừng cây bên ngoài tản bộ đồng thời nói cho hắn biết chuyện lúc trước của nàng. Hóa ra lúc trước Đại Sư và Phất Lan Đức ra ngoài rèn luyện quen biết được Tiểu Nhị Long. Đại Sư cùng Liễu Nhị Long lâm vào bể tình. Không ngờ vào đêm tân hôn ngoài ý muốn biết được hai người là đường huynh muội có huyết thống quan hệ! Bởi vì quan hệ này Đại Sư vẫn luôn không dám đối mặt với Liễu Nhị Long. Khuyên bảo của Đường Tam với Đại Sư có hiệu quả, trong lòng Đại Sư bắt đầu dao động. Đường Tam để lại Đại Sư và Liễu Nhị Long không gian riêng, mỉm cười trở về. Cảm thán tình yêu của hai người thì trong đôt nhiên nhảy ra một đôi mắt hoa đào luông cuồi ngâm như trăng non. Đại Sư và Liễu Nhị Long là vì huyết thống, nếu như… Nếu như hắn với tiểu Tu thì sao? Bị suy nghĩ này của mình dọa sợ, Đường Tam trắng cả mặt. Hắn làm sao, làm sao có thể nghĩ như vậy? Ổn định lại tâm loạn như ma, đột niên cảm giác được cảnh vật xung quanh không thích hợp, nhát mắt lạnh mặt: “Ai!” Miệng nhỏ Thẩm Tu nhấm nháp sữa bò, hiển nhiên tâm trạng đang lơ lửng. Đái Mộc Bạch nới với y mây câu đều chỉ thấy người kia lơ đãng “ừm ừm” không nhịn được bật cười: “Tiểu Tu, ngươi sao vậy? Nghĩ cái gì mà thất thần?” “Không có gì…” Thẩm Tu bừng tỉnh hoàn hồn, xoa xoa huyệt thái dương, biểu tình uể oải: “Chỉ là cảm giác quái quái, không thoải mái.” “Làm sao vậy, bệnh hả?” Đái Mộc Bạch quan tâm nhìn Thẩm Tu, Tiểu Vũ nhảy nhót hứng tiến lên: “Tiểu Tu ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi làm sao vậy? Tiểu Tam mà biết nhất định sẽ đau lòng ~” Vốn chỉ là một câu nói giỡn lại làm Thẩm Tu trong lòng nhảy dựng. Tam ca… Giao diện hệ thống xuất hiện trước mặt, Thẩm Tu nói một tiếng đứng lên: “Ta cảm thấy Tam ca đã xảy ra chuyện.” Mọi người Sử Lai Khắc sôi nỏi đứng dậy, thẩy Thẩm Tu vẻ mặt nôn nóng mà tâm cũng trầm xuống. Thẩm Tu thường cười hì hì khoe khoang y với Đường Tam tâm linh tươn thông, hiện giờ nhìn bộ dáng kia của Thẩm Tu thì tám phần là Đường Tam sảy ra chuyện. Tuy nghĩ như vậy Tiểu Vũ vẫn nhẹ giọng an ủi: “Tiểu Tu ngươi bình tĩnh, Tam ca sẽ không dễ dàng sảy ra chuyện như vậy…” Lời còn chưa nói hết sắc mặt Phất Lan Đức đột nhiên biến đổi: “Hồn lực dao động, có cao thủ!” Mọi người Sử Lai Khắc lập tức lao ra khỏi nhà ăn, đối diện với Đại Sư và Liễu Nhị Long đầy mặt ngưng trọng, Đại Sư nhìn Thẩm Tu, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tam hắn… Dường như bị Độc Đấu La bắt đi.” Độc Đấu La Độc Cô Bác! Trong nhất thời không khí có chút ngưng đọng. Phất Lan Đức không dám trì hoãn, cùng Đại Sư và Liễu Nhị Long đi Thiên Đấu Hoàng Gia học viện hỏi chỗ ở của Độc Cô Bác. Ba vị giáo úy Thiên Đấu Hoàng Gia học viện vừa nghe Đường Tam bị Độc Cô Bác bắt đi, rất giật mình. Bọn họ nói cho Hoàng Kim Thiết Tam Giác, Độc Cô Bác luôn rất quái gở. Tuy rằng được hoàng thất thuê nhưng lại không ở trong thành là ở bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Nghe nói là trên một ngọn núi, nhưng vị trí cụ thể họ cũng không biết. Hoàng Kim Thiết Tam Giác ngày xưa lúc này xuyên qua bên trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Lạc Nhật Sâm Lâm nằm ở phía Đông cách Thiên Đấu thành hơn một trăm dặm. Đó là nơi có nhiều đại hồn thú hoang dại nhất của Thiên Đấu đế quốc. Diện tích tuy rằng không lớn như Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nhưng trong đó không thiếu cao cấp hồn thú. Từ sáng sớm tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm, ba người đã tìm kiếm một thời gian dài. Mỗi lần chỉ điều chỉnh một chút liền tiếp tục tìm kiếm. “Nhị Long, nghỉ một chút đi.” Phất Lan Đức dừng chân, hơi có chút thở dốc. Bận rộn một ngày tuy rằng đối với ông là Hồn Thánh hơn cấp bảy mươi không tính là gì, nhưng trên tinh thần vẫn có chút mệt mỏi. Liễu Nhị Long dừng bước, đi đến trước mặt Phất Lan Đức và Đại Sư. Nhìn vẻ mặt ủ dột của Đại Sư an ủi nói: “Tiểu Cương, ngươi đừng gấp. Ta tin tên Độc Cô Bác kia vẫn chưa gϊếŧ Đường Tam. Nếu không lúc ở học viện chúng ta gã trực tiếp động thủ là được, việc gì phải bắt Đường Tam đi?” Đại Sư thở dài một tiếng, trong mắt lập lòe quang mang thống khổ: “Không, ngươi không hiểu. Cô Độc Nhạn bắt Đường Tam là vì lúc trước bị Đường Tam thương tổn, còn vì thiên phú về độc kia của hắn. Nếu ta đoán không lầm, Độc Cô Bác sinh ra hứng thú với Đường Tam, muốn xem độc của hắn rốt cuộc là thứ gì. Hơn nữa ta khẳng định Độc Cô Bác sẽ không lưu lạ mạng cho Đường Tam, chỉ muốn xem Đường Tam có thể để gã lợi dụng bao lâu thôi. Tên Độc Cô Bác này, vừa chính vừa tà. Thanh danh trong giới Hồn Sư cũng không tốt, toàn bộ đều là tự mình yêu ghét. Lấy thiên phú của Đường Tam, đổi lại là gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua tiểu Tam.” Phất Lan Đức cười khổ một tiếng: “Nếu tiểu Tam sảy ra chuyện chúng ta làm sao ăn nói với người kia? Trước tiên không nói đến người kia, còn tiểu Tu y… Tình cảm của tiểu Tu với tiểu Tam sâu như vậy, nếu tiểu Tam sảy ra chuyện ta thật sự không dám tưởng tượng y sẽ khổ sở đến mức nào… Hơn nữa người phía sau tiểu Tu cũng…” “Cái gì?” Đại Sư đột nhiên cả kinh: “Ta biết thân phận của tiểu Tam, nhưng mà, ngươi nói tiểu Tu…” “Ngươi không biết?” Phất Lan Đức sửng sốt: “Ta cho rằng ngươi đã sớm biết. Là lần trước, lần khảo thí khi bọn họ mới nhập học, tiểu Tu không phải bị thương đấy. Những ngày đó buổi tối người kia không ngừng tới, còn có…” Đúng lúc này, một tiếng huyết gió cũng cáp từ phía xa truyền đến. Tiếng huýt cuồn cuộn như sấm, phá hủy không gian tối tăm yên tĩnh khiến cho hồn thú trong rừng không ngừng xao động. Ba người liếc nhau, gần như đồng thời đứng lên bay vút đi. Loại uy thế cũng chỉ có Phong Hào Đấu La Độc Cô Bác mới có, hy vọng vẫn còn kịp…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]