“Phất Lan Đức! Ngươi đã sớm biết! Lam Phách, Lam Phách… Sao ta lại không nghĩ tới!” Đại Sư trong mắt toát nhẹ đau đớn, xoay người muốn đi, Phất Lan Đức vội vàng kéo ông lại: “Tiểu Cường! Đã bao nhiêu năm, các ngươi việc gì phải hành hạ nhau như thế! Hơn nữa ta làm sao biết Nhị Long muội nàng ở đây, chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Phất Lan Đức cường ngạnh kéo vai Đại Sư, tầm mắt không hề bị cây cối ngăn cản, nhìn qua đó là một hồ nước nhỏ. Bên cạnh hồ có một căn nhà tranh đơn sơ. Xung quanh căn nhà tranh, có một vòng hàng rào, bên trong hàng rào có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó, tay cầm bình tưới, đang tưới cho những cái cây này. Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân, ánh mắt nàng bất giác hướng về phía đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang đi tới, tựa hồ vì sự yên lặng nơi đây bị quấy nhiễu mà nhíu mày bất mãn. Nhưng lúc ánh mắt nàng lướt qua người dẫn đường Âm Thư rơi vào Phất Lan Đức cùng Đại Sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới. Hai hàng thanh lệ nháy mắt lăn dài trên mâ: “Tiểu Cương!”
Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc váy bố giản dị màu xanh lá, một đầu tóc đen được vén lại bởi một chiếc khăn vải, vài sợi buông trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543806/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.