Ninh Vinh Vinh cười cũng không duy trì quá lâu.
“Sao ngươi không chạy?” Âm thanh đại sư lạnh lùng vang lên.
“Ách…, chúng ta cũng phải chạy?” Ninh Vinh Vinh giật mình nhìn đại sư.
Đại sư nói: “Ta không phải vừa mới nói là, toàn bộ các ngươi bị phạt ư?”
Ninh Vinh Vinh nhất thời có chút nóng nảy: “Điều này không công bằng, ta không có phạm sai lầm!”
Đại sư lạnh nhạt nói: “Ta hỏi ngươi, bọn họ là gì của ngươi?”
Ninh Vinh Vinh sửng sốt một chút, “Đồng học, đồng đội.”
Đại sư lại nói: “Có một câu nói đồng cam cộng khổ, ngươi có nghe qua không? Các ngươi là đồng đội, muốn có thể đem lưng của mình giao cho bọn chúng, ngươi có thể ngồi đây nghỉ ngơi nhìn bọn chúng bị chừng phạt hay sao chứ?”
“Ta…” Ninh Vinh Vinh á khẩu, mà Chu Trúc Thanh lúc này đã chạy ra ngoài.
Lúc tám người Đường Tam trước sau chạy tới cổng lớn của học viện, bọn họ phát hiện, trừng phạt của Đại Sư đối với bọn họ có sự khác nhau, hay nói cách khác là đã được chuẩn bị kỹ từ trước.
Tám cái giỏ tre, bên trong mỗi cái giỏ tre là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người. Trong đó, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ba người nhận 3 giỏ tre trong có 3 tảng đá lớn nhất. Tiếp theo đến Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Áo Tư Tạp, Thẩm Tu bốn người, giỏ tre của Trữ Vinh Vinh là nhỏ nhất. Ninh Vinh Vinh chứng kiến giỏ tre cùng tảng đá ghi tên mình, bất mãn trong lòng nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543788/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.