Sáng sớm ngày hôm sau ba người liền rời khỏi khách sạn. Thẩm Tu cầm bản đồ Đại Sư cho nhưng chẳng thèm nhìn kĩ mà căn cứ theo tiểu bản đồ biểu hiện vị trí một đường mang theo Đường Tam cùng Tiểu Vũ.
Đi vào một thôn xóm, ba người phát hiện cổng thôn tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.
Cổng thôn bày để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn 60 tuổi đang ngồi. Làm bọn họ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản . Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
“Không thể nào…” Tiểu Vũ kinh hô ra tiếng, mắt to tròn trợn to ngập nước.
Địu, đây là học viện Sử Lai Khắc trong truyền thuyết sao. Thật đúng là có đủ ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Thẩm Tu bất đắc dĩ quay đầu nhìn Đường Tam cười khổ: “Tam ca, ta nghĩ cha kêu chúng ta tới học viện này nhất định có lí do của người.”
“Ừm, ta hiểu mà.” Đường Tam xoa đầu Thẩm Tu, nhìn về phía trước, cũng chính là nơi báo danh. Dưới tác dụng của nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-doc-la-mot-doi/543772/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.